Chuyện cái hàng rào nhà luật sư
Viết tặng Ts Cù
Huy Hà Vũ

Xin
mừng Tiến sĩ luật sư Hà Vũ vừa có cái hàng rào sắt sơn mới xịn,
mà không phải chi phí một xu nào! Lúc gia đình ông bị những
người đập phá xưng hô “mày tao chi tớ” nhiều anh em đã buồn (từ
ngày có vụ khai thác Bô xít Tây nguyên giới trí thức nước nhà
mới học được nếp vui chung, buồn chung như vậy).
Nhưng tính tôi cứ thèm được vui, nên lúc ấy chẳng những tôi
không buồn mà còn cãi : Vụ đập tường này thế mà vui đấy !
Quả nhiên vui : Hóa ra nhà nước quyết tâm muốn tu sửa tường hoa
của ông cho đẹp, nhưng nói làm giúp e ông còn khách sáo không
nhận, nên buổi sáng phải giả vờ cho đám thô bỉ đến cưỡng chế, để
đập phá đi, rồi buổi chiều mới bất ngờ cho cho đoàn quân thực sự
của nhà nước đến dựng lại cho đẹp, thế là ông luật sư hết đường
từ chối !.
Đây chính là ví dụ khi đã yêu và quyết tâm là con người tự nghĩ
ra cách ( mà kẻ bị yêu không ngờ tới), tình yêu tự vạch đường đi,
ông Hà Vũ có vì khách khí mà ngăn cản cũng không cản được tình
yêu của đảng và chính phủ quyết dành cho mình !
Niềm vui bất ngờ thì còn vui gấp đôi! Thế mà khối người đã vội
ngờ oan cho “lãnh đạo”! (Khổ nỗi, bây giờ cứ thấy “lãnh đạo” là
người ta nghi, mà nỗi nghi này xem chừng còn dài dài !).
Bằng chứng cho sự “nghi” là có người lại giải thích khác, rằng
hành động “trước
9 giờ và sau 9 giờ” sở dĩ rất trái ngược là bởi trong
giới lãnh đạo có ông muốn phá, nhưng có ông muốn xây, có người
bất cần, có người lo xấu mặt, đang còn tranh cãi rất dữ chứ đâu
có thống nhất?
Nhưng kẻ ham vui này đâu có chịu thua, tôi bảo : Trời, nếu thế
thì tuyệt, càng vui lắm, vì như thế là trong lãnh đạo có mầm
mống đa nguyên rồi, chả cần phải học ở đâu bên Tây,
bên Mỹ! Trước đây cái gì mình cũng phải “trăm phần trăm” nhất
trí, bây giờ đã dám bộc lộ sự khác nhau, có khác nhau là có cơ
tiến bộ.
Khác nhau, tranh cãi thì có chi mà buồn? Cứ bày hết ra cho dân
biết rồi dân chọn, dân chấp nhận kiểu nào thì bên ấy thắng, còn
mong gì hơn nào? Anh nào chủ trương phá của dân thì dân không
bàu (đương nhiên với điều kiện có tự do bàu cử thật sự); thế là
công bằng, thế là trong sáng, thế là giữ vững Đại đoàn kết! Khi
quyền và luật đã thực sự nằm trong tay dân thì cái đại họa “mua
quyền bán chức” hết đất sống. Cả bệnh che giấu, dối trá cũng
tiệt nọc. Dễ ợt! Một phát tên ấy chẳng những trúng hai con chim
mà đuổi sạch cả bày diều hâu, ác là, kên kên … cho làng xóm, phố
phường ta thanh bình.
Chuyện cái hàng rào nhà luật sư nghe mà có “luật”. Hàng rào là
do con người dựng ra, bền vững hay sụp đổ đâu phải vì xây bằng
gạch hay hàn bằng sắt? Nếu hàng rào hợp luật tự nhiên, có lý có
tình thì cố phá đi rồi cũng phải dựng lại. Nếu hàng rào phi lý
thì bê tông cốt sắt như bức tường Berlin cũng bị cuộc đời đạp
vụn thành mảnh làm vật bảo tàng, như mảnh xương khủng long trong
tuyết vậy thôi.
Hàng rào bền vững là hàng rào đồng tâm, hàn bằng lòng người.
Đêm 29-1-2010
HSP