28/05/2010
Lá đơn khiếu nại của ông Nguyễn Xuân Tụ
Không
nghi ngờ gì nữa, cùng với việc Tướng an ninh Vũ Hải Triều khoe
với thiên hạ là đã chỉ đạo bộ phận kỹ thuật đánh sập 300
trang mạng và blog “xấu”, việc Công an tỉnh Lâm đồng yêu cầu cơ
quan chuyên môn cắt đường điện thoại của công dân Nguyễn Xuân Tụ,
tức Hà Sĩ Phu, từ hơn nửa tháng nay với lý do điện thoại này đã
“chuyển tải những thông tin có nội dung chống lại Nhà nước Cộng
hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam” vô hình trung đã đặt Nhà
nước Việt Nam vào hàng những thể chế phi nhân quyền và man rợ
nhất thế giới!
Kính mong Bauxite Việt Nam sớm đưa lá đơn khiếu nại của
công dân Nguyễn Xuân Tụ gửi Giám đốc Công an tỉnh Lâm Đồng lên
mạng để những người văn minh còn lại ở Việt Nam hiểu được tại
sao và như thế nào câu chuyện thuộc thời đại đồ đá đầu thế
kỷ XXI này.
Cù Huy Hà Vũ
CỘNG HÒA XÃ HỘI CHỦ NGHĨA VIỆT NAM
Độc lập – Tự do – Hạnh phúc
-----------------------------------------------------------
Đà Lạt ngày 26/5/2010
ĐƠN KHIẾU NẠI
V/v Công an tỉnh Lâm Đồng can thiệp trái pháp luật với
Sở Thông tin và Truyền thông tỉnh Lâm Đồng để yêu cầu
Trung tâm viễn thông Đà Lạt ngừng cung cấp dịch vụ
viễn thông trái pháp luật đối với công dân
Kính gửi:
Giám đốc Công an tỉnh Lâm Đồng Nguyễn Đức Hiệp
Tôi là Nguyễn Xuân Tụ (tên gọi khác là Hà Sĩ Phu),
công dân Việt Nam, HKTT tại 4 E Bùi Thị Xuân, Đà Lạt, Lâm Đồng,
xin gửi Giám đốc lời chào trân trọng.
Được sự hỗ trợ pháp luật của Tiến sĩ Luật Cù Huy Hà Vũ, công dân
Việt Nam, HKTT tại 24 Điện Biên Phủ, Hà Nội (ĐT: 0904350187),
căn cứ Điều 74 Hiến pháp (Công dân có quyền khiếu nại, tố cáo
với cơ quan Nhà nước có thẩm quyền về những việc làm trái pháp
luật của cơ quan Nhà nước, đơn vị vũ trang nhân dân hoặc bất cứ
cá nhân nào. Việc khiếu nại, tố cáo được cơ quan Nhà nước xem
xét và giải quyết trong thời hạn pháp luật quy định. Mọi hành vi
xâm phạm lợi ích của Nhà nước, quyền và lợi ích hợp pháp của
công dân phải được xử lý nghiêm minh. Người bị thiệt hại có
quyền được bồi thường về vật chất. Nghiêm cấm việc trả thù người
khiếu nại, tố cáo) và căn cứ Luật Khiếu nại, tố cáo, tôi
khiếu nại việc sau đây:
Ngày 08/5/2010, điện thoại số 063.3823510 do tôi là chủ thuê bao
và điện thoại số 063.3520915 do anh Nguyễn Xuân Quý, cháu ruột
tôi ở cùng nhà, là chủ thuê bao do Trung tâm viễn thông Đà Lạt
cung cấp dịch vụ bị mất tín hiệu cùng một lúc. Tôi hỏi thì nhân
viên Trung tâm trả lời là 02 điện thoại này mất tín hiệu do bị
“sét đánh”?!.
Tuy nhiên phải đến ngày 12/5/2010, Trung tâm viễn thông Đà Lạt
mới gửi cho tôi 02 Thông báo cùng số 796/TB-TTDL (bản sao kèm
theo) theo đó kể từ ngày 12/5/2010, Trung tâm Viễn thông Đà Lạt
chấm dứt:
1. Hợp đồng cung cấp dịch vụ điện thoại Viễn thông số 006798D ký
ngày 02/4/2000 ký giữa Trung tâm với tôi, Nguyễn Xuân Tụ;
2. Hợp đồng cung cấp dịch vụ điện thoại số 9037D ký ngày
05/6/2006 và Hợp đồng cung cấp và sử dụng dịch vụ MegaVNN số
2508/HĐ-TTTH ký ngày 11/5/2007 H giữa Trung tâm với anh Nguyễn
Xuân Quý, cháu ruột tôi.
Tôi hỏi lý do của việc chấm dứt các hợp đồng cung cấp dịch vụ
viễn thông trên thì được Trung tâm viễn thông Đà Lạt trả lời là
Trung tâm làm theo yêu cầu của Sở Thông tin – Truyền thông tỉnh
Lâm Đồng.
Ngày 18/5/2010, tôi đến Sở Thông tin – Truyền thông tỉnh Lâm
Đồng để khiếu nại thì được Chánh Thanh tra Sở Bạch Ngọc Dũng và
Phó Chánh Thanh tra Sở Nguyễn Thúy Hằng tiếp và trả lời là Sở
thông tin và Truyền thông tỉnh Lâm Đồng yêu cầu Viễn thông Lâm
Đồng ngừng cung cấp dịch vụ đối với hai số thuê bao của gia đình
tôi là làm theo yêu cầu của Công an tỉnh Lâm Đồng vì cơ quan này
kết luận hai số thuê bao dịch vụ viễn thông trên được sử dụng để
“chuyển tải những thông tin có nội dung chống lại Nhà nước Công
hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam” (Kèm theo Biên bản làm việc
số 64/BB-TTr ngày 18/5/2010 do Chánh Thanh tra Bạch Ngọc Dũng
ký).
Tôi, Nguyễn Xuân Tụ, khẳng định rằng kết luận trên của Công an
tỉnh Lâm Đồng là hoàn toàn trái pháp luật vì
chỉ người có hành vi phạm tội mới bị luật pháp trừng phạt
bằng cách tước bỏ tất cả hoặc một số quyền cơ bản của công dân
trong khi không có bất cứ quy định pháp luật nào trong Bộ Luật
Hình sự quy định “sử dụng các dịch vụ viễn thông
để chuyển tải những thông tin có nội dung chống lại Nhà
nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam” là hành vi phạm tội!
Nói cách khác, Công an tỉnh Lâm Đồng đã xâm phạm nghiêm trọng ít
nhất hai Quyền cơ bản của tôi với tư cách công dân và lợi ích đi
kèm được Hiến pháp Việt Nam bảo hộ:
Ø Thư tín, điện thoại, điện tín của công dân được bảo đảm an
toàn và bí mật (Điều 73 Hiến pháp);
Ø Công dân có Quyền Tự do ngôn luận, Tự do báo chí, có Quyền
Được thông tin (Điều 69 Hiến pháp).
Do đó, nhân danh cá nhân và được sự ủy quyền của anh Nguyễn Xuân
Quý, tôi yêu cầu Giám đốc ngay tức khắc hủy bỏ kết luận trái
pháp luật nói trên của Công an tỉnh Lâm Đồng và yêu cầu Sở Thông
tin và Truyền thông tỉnh Lâm Đồng chỉ đạo Trung tâm viễn thông
Đà Lạt tiếp tục cung cấp dịch vụ viễn thông theo 02 hợp đồng mà
Trung tâm đã ký với tôi và anh Nguyễn Xuân Quý.
Tôi chân thành cảm ơn và đề nghị Giám đốc ra Quyết định giải
quyết Đơn khiếu nại này của tôi theo quy định của Luật Khiếu
nại, tố cáo.
NGƯỜI KHIẾU NẠI
Nguyễn
Xuân Tụ
Nơi nhận:
- Như trên
- Giám đốc Sở TT-TT tỉnh Lâm Đồng (để phối
hợp)
- Chánh Thanh tra Sở TT-TT tỉnh Lâm Đồng
(để phối hợp);
- Giám đốc Trung tâm Viễn Thông Đà Lạt (để
phối hợp);
- Tiến sĩ Luật Cù Huy Hà Vũ (để giám sát và
hỗ trợ pháp luật).
Được đăng bởi bvnpost vào lúc
00:58
Thư ngỏ
về việc nhà khoa học Hà Sĩ Phu lại bị cắt điện thoại
Bùi Minh Quốc
Thư
ngỏ về việc nhà khoa học Hà Sĩ Phu lại bị cắt điện thoại
Bùi Minh Quốc
Trân
trọng gửi đến các đồng nghiệp cầm bút, các Luật sư và tất cả
những ai quan tâm
(Kính
nhờ các báo đài trong ngoài nước và mạng internet công bố giùm)
Ngày
08.05.2010, điện thoại và đường truyền internet của nhà khoa học
Hà Sĩ Phu (địa chỉ tại 4E Bùi Thị Xuân, Đà lạt) ngưng hoạt động.
Tiến sĩ Hà Sĩ Phu
Sau khi yêu
cầu sửa chữa không kết quả và cố công lần tìm manh mối, tiến sĩ
sinh học Hà Sĩ Phu mới được chính thức thông báo rằng cơ quan
nhà nước quyết định cắt vĩnh viễn liên lạc từ 2 máy điện thoại
mà ông thuê của Trung tâm viễn thông Đà Lạt vì lý do “được
sử dụng để truyền tải những thông tin có nội dung chống lại nhà
nước CHXHCN Việt Nam, theo kết luận của cơ quan nhà nước có thẩm
quyền (Công an tỉnh Lâm Đồng)” (trích biên bản làm việc
số 64/BB – TTr ngày 18.05.2010 giữa công dân Nguyễn Xuân Tụ tức
Hà Sĩ Phu với Thanh tra sở Thông tin Truyền thông tỉnh Lâm Đồng
gồm chánh thanh tra Bạch Ngọc Dũng và phó chánh thanh tra Nguyễn
Thúy Hằng).
Tôi, Bùi
Minh Quốc, cũng có mặt cùng Tiến sĩ Hà Sĩ Phu trong buổi làm
việc đó. Tôi nói với Chánh, Phó thanh tra Sở TTTT: Thế là hôm
nay nhà nước cũng đã hơi khá lên về mặt hành chính trong quan hệ
với công dân, chứ như lần trước, ông Hà Sĩ Phu bị cắt điện thoại
liên tục 11 năm 7 tháng từ 1997 đến 2008 mà chẳng nhận được một
văn bản nào của cơ quan thẩm quyền.
Tôi tha
thiết đề nghị các đồng nghiệp cầm bút và anh chị em trong giới
Luật sư luật gia hãy cùng gấp rút góp tiếng nói làm rõ thế nào
là “những thông tin có nội dung chống lại nhà nước CHXHCN
Việt Nam”, đặc biệt đối với người cầm bút thì
phải xác định thật cụ thể rõ ràng rành mạch dứt khoát thế nào
là “chống”?
Một người
cầm bút viết bài bày tỏ những quan điểm bất đồng với nhà nước và
cấp lãnh đạo nhà nước là Đảng Cộng sản Việt Nam thì không thể
gọi là “chống nhà nước”. Mà theo chỗ tôi biết thì nhà khoa học
Hà Sĩ Phu suốt mấy chục năm qua chỉ làm mỗi việc ấy thôi, đó là
cái việc nhìn thẳng vào sự thật bằng con mắt của mình, suy nghĩ
bằng cái đầu của mình, nói đúng nói rõ sự thật bằng tiếng nói
trung thực của mình, dù tiếng nói ấy gây chối tai xóc óc những
người sợ sự thật đang cầm quyền.Và suốt mấy chục năm qua, những
người sợ sự thật trong giới cầm quyền với một bộ máy lý luận đồ
sộ đã không thể có một bài nào tranh luận công khai với các luận
điểm của Hà Sĩ Phu, lại chỉ một mực huy động bộ máy bạo lực đồ
sộ dùng đủ mọi biện pháp thất nhân tâm từ bỏ tù đến quản chế,
cắt điện thoại, cho công an “mời làm việc” rồi đưa ra đấu tố ở
phường chỉ nhằm dập tắt tiếng nói của Hà Sĩ Phu. Tổng cộng,
ngoài việc bị cắt điện thoại liên tục 11 năm 7 tháng, ông đã bị
tù (bởi một bản án phản công lý) 1 năm, bị khởi tố tội “phản bội
Tổ Quốc” nhưng sau ít ngày, phía khởi tố thấy vô lý lộ liễu quá
phải đình chỉ vụ án, chuyển thành quản chế 2 năm, bị “mời làm
việc” và đưa ra phường đấu tố trên 400 buổi. Ấy là chưa kể biết
bao những sự sách nhiễu nhiều kiểu, nhiều cách diễn ra dai dẳng
triền miên.
Xin lược
lại vắn tắt quá trình “mở miệng” (chữ dùng của Chủ tịch Hồ Chí
Minh) của công dân – nhà khoa học Hà Sĩ Phu (tên thật là Nguyễn
Xuân Tụ) và quá trình hành xử của nhà nước nhằm bịt miệng ông.
Năm 1988,
Hà Sĩ Phu “mở miệng” bằng bài “Dắt tay nhau đi dưới tấm
biển chỉ đường của trí tuệ”. Bài này, khi dự thảo, Hà Sĩ
Phu đã trình bày trong một cuộc gặp mặt thân mật gồm Giáo sư
Hoàng Ngọc Hiến, Giáo sư Phạm Vĩnh Cư, Tiến sĩ Kiến trúc sư Đặng
Việt Nga (ái nữ của cố Tổng bí thư Trường Chinh) và người viết
thư ngỏ này – Bùi Minh Quốc, toàn là con đẻ của Cách mạng,
trưởng thành dưới mái trường xã hội chủ nghĩa cả. Nhân đây xin
kể luôn, Hà Sĩ Phu sinh năm 1940 tại làng Lạc Thổ, huyện Thuận
Thành, tỉnh Bắc Ninh (cùng làng với thi sĩ Hoàng Cầm), vốn là
một thầy giáo dạy cấp 2 tại Vĩnh Phú, được cử đi học Đại học
Tổng hợp Hà Nội, tốt nghiệp Cử nhân sinh học năm 1965, tốt
nghiệp Phó tiến sĩ Sinh học (nay gọi Tiến sĩ) tại Cộng hòa XHCN
Tiệp khắc năm 1981, là cán bộ giảng dạy tại Đại học Dược khoa Hà
Nội, rồi cán bộ nghiên cứu Viện Khoa học Việt Nam; khi Viện
thành lập Trung tâm Khoa học của Viện đặt tại Đà Lạt, ông tự
nguyện xung phong rời Hà Nội vào đây nhận nhiệm vụ Phó giám đốc
Trung tâm. Công trình về nuôi cấy mô và tế bào của ông đã trích
đăng trên tạp chí Sinh học tháng 8.1984 và tháng 3.1991.
Là một trong mấy Phó tiến sĩ đầu tiên của Việt Nam trong lĩnh
vực này, nhưng năm 1986, ông đột ngột bị một Kỹ sư, cũng là Phó
giám đốc Trung tâm, ngang ngược đẩy ra khỏi chức vụ. Vụ việc phi
lý tệ hại này đã được thông tin rất cụ thể trên báo Lao động
năm 1987 nhưng những người có trách nhiệm tại Viện Khoa học Việt
Nam vẫn coi như không biết; Hà Sĩ Phu bị đẩy khỏi biên chế của
Trung tâm, chuyển sang Trung tâm khác không hợp chuyên môn và
cuối cùng đành về hưu lúc 53 tuổi.
Trở lại
bài “Dắt tay nhau đi dưới tấm biển chỉ đường của trí tuệ”,
ngay từ khi Hà Sĩ Phu trình bày trong phạm vi hẹp các trí thức
văn nghệ sĩ nêu trên và tiếp đó khi hoàn chỉnh và chuyền tay
bằng bản đánh máy, bài này đã được đồng tình tán thưởng mỗi lúc
càng rộng rãi tuy thầm lặng. Luận điểm cơ bản của bài là khẳng
định dứt khoát rằng động lực phát triển của xã hội loài người là
trí tuệ chứ không phải đấu tranh giai cấp. Theo nhìn
nhận của riêng tôi, trong phạm vi hoạt động lý luận Việt Nam mà
tôi thấy được cho đến lúc ấy, đây là một luận điểm có tính phát
hiện động trời, thách thức dữ dội luận điểm chính thống về đấu
tranh giai cấp và chuyên chính vô sản đã kìm trí trói tay xã hội
Việt Nam suốt bao năm ròng. Cũng cần nói luôn, chủ trương “Đổi
mới tư duy, nhìn thẳng vào sự thật…” của
đại hội Đảng lần thứ 6 và lời hô “cởi trói” của
Tổng bí thư Nguyễn Văn Linh đã mở ra một không gian mới cho sự
“mở miệng” hồ hởi của giới trí thức văn nghệ sĩ trong đó có Hà
Sĩ Phu. Tôi đã viết sẵn “Lời tòa soạn” để chuẩn bị đăng trên tạp
chí Lang Biang của Hội Văn Nghệ Lâm Đồng do tôi làm Chủ
tịch kiêm Tổng biên tập. Ở Huế, tạp chí Sông Hương đã
đăng lời báo tin sẽ đăng “Dắt tay nhau đi dưới tấm biển
chỉ đường của trí tuệ”, tiếc rằng sau đó bị buộc
phải thay bằng bài“Biện chứng và ngụy biện trong công
cuộc đổi mới” cũng của Hà Sĩ Phu. Hà Sĩ Phu gửi bài cho
Hội Nhà văn Việt Nam, đã nhận được thư báo tin ân cần của nhà
văn Xuân Thiều, Chánh văn phòng Hội. Tháng 10 năm 1989, tại đại
hội lần thứ 4 của Hội, họp tại hội trường Ba Đình Hà Nội, tôi đã
trao tặng bài này (gộp với một bài nữa của Hà Sĩ Phu in vi tính
thành cuốn sách mỏng nhan đề “Suy nghĩ của một công dân”)
cho đại hội, nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm (sau là Ủy viên Bộ Chính
trị, Chủ tịch Hội đồng Lý luận Trung ương, Trưởng Ban Tư tưởng
Văn hóa Trung ương) thay mặt Chủ tịch đoàn đại hội đã trân trọng
tiếp nhận.
Mặc dù
bài “Dắt tay nhau đi dưới tấm biển chỉ đường của trí tuệ”
bị Ủy viên Bộ Chính trị Đào Duy Tùng trực tiếp phê phán trong
“Đề cương dự thảo Cương lĩnh Đại hội VII”, nhưng
nhà văn Ma Văn Kháng (Ủy viên Ban Chấp hành Hội Nhà văn Việt
Nam) đã khéo léo đưa nhiều luận điểm của bài ấy vào tiểu thuyết “Đám
cưới không có giấy giá thú” của ông xuất bản đầu những
năm 90; trong hồi ký “Năm tháng nhọc nhằn, năm tháng nhớ
thương” xuất bản tháng 10 năm 2009 (NXB Hội Nhà văn),
ông đã thuật lại cụ thể việc đó khi dành hẳn một chương viết về
người bạn cố tri Nguyễn Xuân Tụ – Hà Sĩ Phu. Các cán bộ lão
thành, đảng viên lâu năm và các cựu chiến binh rất yêu mến, tin
cậy vào con người và tiếng nói trung thực của Hà Sĩ Phu, đã tìm
mượn cuốn hồi ký của Ma Văn Kháng đem photo truyền nhau, thấy
phần viết về Hà Sĩ Phu bị cắt nhiều đoạn (thay bằng ký hiệu chấm
chấm chấm) đã viết thư gọi điện cho tác giả yêu cầu cung cấp bổ
sung những đoạn ấy. Tóm lại, dù chưa được chính thức thừa nhận,
những luận điểm của Hà Sĩ Phu đã ghi được những dấu ấn nhất
định, và sự quan tâm ngày càng rõ trong giới trí thức nước ta.
Thiết nghĩ
cũng nên trích dẫn ra đây một số ý kiến đánh giá của đồng nghiệp
qua thư gửi đến Hà Sĩ Phu mà ông cho tôi xem.
Thư của
nhà văn Xuân Thiều:
Hà Nội
ngày 4 tháng 7 năm 1989
Kính
gửi đồng chí Hà Sĩ Phu! Ban chuẩn bị Đại hội Nhà văn lần thứ 4
đã nhận được bài phát biểu của đồng chí “Dắt tay nhau, đi dưới
những tấm biển chỉ đường của trí tuệ” . Chúng tôi hoan nghênh sự
tìm tòi mạnh dạn của đồng chí về những vấn đề xã hội đang rất
nóng bỏng cũng như tấm lòng của đồng chí đối với Đại hội Nhà văn
Việt Nam sắp tới. Tuy nhiên thời gian ở Đại hội hạn hẹp sẽ rất
khó có điều kiện để trình bày bài phát biểu này. Xin đề nghị với
đồng chí gửi cho các tạp chí, các báo để bài phát biểu của đồng
chí được ra mắt trước bạn đọc rộng rãi. Kính chúc đồng chí sức
khỏe, tiếp tục những công trình nghiên cứu mới đóng góp cho đất
nước.
TM/Ban
chuẩn bị Đại hội Nhà văn lần thứ 4
Xuân
Thiều (đã ký)
Thư của
Tạp chí SÔNG HƯƠNG:
Huế,
ngày 24 tháng 4 năm 1989
Kính gửi
anh Hà Sĩ Phu! Chúng tôi đã nhận được bài “Dắt tay nhau…” của
anh .
Đây là
một bài viết tốt, thẳng thắn, mạnh dạn và trung thực, chắc chắn
sẽ được bạn đọc ủng hộ. Chúng tôi sẽ sử dụng bài viết này trong
số tới (39) (*). Vậy chúng tôi kính báo để anh biết. Chúc anh
khỏe, đóng góp cho SÔNG HƯƠNG chúng tôi những bài viết khác của
anh.
TM Ban
Biên tập, Biên tập viên Vương Hồng Nam
(*).
Thư của
nhà văn Ma văn Kháng:
Hà Nội
ngày 15/6/89
…Trong
hoàn cảnh hiện nay, bài “Dắt tay nhau…” quý giá ấy, cố gắng ra
được ở những tờ báo, chưa cần là những chốn công luận có danh
tiếng, là tốt và cần… Mình nghĩ… đã làm sao xài nổi thức ăn siêu
đẳng này? Nói vậy thôi, ta vẫn cứ nên chờ…. Hay là cứ gửi thẳng
bài ấy tới Tạp chí
Cộng sản?…
16/9/93:
Bài “Đôi điều suy nghĩ…” mình đọc ngay trong đêm đầu tiên nhận
được.
Tuyệt!
Sâu sắc, có hệ thống logic chặt chẽ và lập được thành một lý
thuyết; ngoài ra là sự kín kẽ, chu đáo, trọn vẹn lý tình…
Thư của
ông Vũ Văn Thanh, nguyên Chủ nhiệm bộ môn Mác-Lê trường Đại học
Dược khoa Hà Nội:
Hà Nội
24/11/88.
Chiều
qua mình nhận được thư và bài viết của Tụ [bài "Dắt tay nhau..."
]. Vừa thú vị vừa kinh ngạc. Thú vị vì câu đối viếng đồng chí
Trường Chinh , có dịp lên Viện Mác-Lênin mình sẽ đưa cho anh
Đặng Xuân Kỳ, trưởng nam của đồng chí Trường Chinh; câu đối hay
lắm, khái quát được cả cuộc đời, mà chữ nghĩa thì đúng nhà câu
đối! Kinh ngạc vì mình không ngờ Tụ lại có những ý tưởng rất sâu
sắc về một lĩnh vực vốn không phải của mình. Đó chính là Trí tuệ.
Người ta có thể có trí thức, là người trí thức, nhưng có trí tuệ
lại là chuyện khác.
Các
trang 1,2,3,4 rất hay [bài "Dắt tay nhau..." 10 trang đánh máy]
Các
trang sau phân tích rất hay, kèm theo một sơ đồ hệ thống rất
sáng rõ tư tưởng người viết.
Sau ba bài
lý luận cơ bản “Dắt tay nhau đi dưới tấm biển chỉ đường
của trí tuệ”, “Suy nghĩ của một công dân”
và “Chia tay ý thức hệ” nhằm góp phần xây dựng một
nền lý luận cho con đường phát triển lành mạnh bền vững của Việt
Nam, những năm gần đây Hà Sĩ Phu dành thời gian làm thơ, làm câu
đối (ông có tập thơ và câu đối mang tên “Sáng trăng”xuất
bản tại Pháp và Mỹ), đồng thời tập trung lên tiếng về hiểm họa
mất nước bởi thế lực bành trướng trong giới cầm quyền Trung Quốc
và bởi thái độ bạc nhược của một số người gánh vác việc dân việc
nước Việt Nam. Nếu có chuyện ông “chống nhà nước” thì quả là ông
đang chống cái nhà nước bành trướng phương Bắc, và luôn mong
muốn Nhà nước ta mạnh lên bằng cách thật sự gắn bó máu thịt với
nhân dân, đặt chiếc ghế quyền lực giữa lòng dân chứ không nên
xoắn xuýt với cái quan hệ mười sáu chữ vàng giả dối nói một đằng
làm một nẻo.
Dù một số
người nào đó trong giới cầm quyền có nhân danh Đảng và Nhà nước,
núp dưới một số điều khoản mơ hồ do họ cố ý cài đặt vào các quy
định (như cái câu “những thông tin có nội dung chống lại
nhà nước CHXHCN Việt Nam”) để đày đọa hành hạ sách nhiễu
Hà Sĩ Phu thế nào đi nữa thì ai ai cũng chỉ ngày càng thấy rõ Hà
Sĩ Phu là một nhà khoa học yêu dân yêu nước yêu tự do vào hàng
mãnh liệt nhất, trung kiên bền bỉ nhất, và dứt khoát ông sẽ cứ
như thế trọn đời, như lão thành cách mạng 95 tuổi Nguyễn Trọng
Vĩnh: “Còn hơi thở còn lên tiếng!”.
Hà Sĩ Phu
không đơn độc. Mái nhà xập xệ chật chội nép bên bờ đường Bùi Thị
Xuân nồng nặc mùi nước cống mà vợ chồng ông trú ngụ lại là nơi
các cán bộ lão thành, đảng viên lâu năm và các cựu chiến binh
thường xuyên lui tới thăm hỏi và đàm đạo chuyện thế sự quốc
sự. Bà Virginia E. Palmer, Phó đại sứ Hợp chủng quốc Hoa Kỳ tại
Việt nam đã đến đây ngày 22.05.2009 thăm hỏi và vấn ý Hà Sĩ Phu
về tình hình và lối ra của Việt Nam cũng không vì lý do nào khác
ngoài ảnh hưởng về những bài lý luận của ông. Cuộc đến thăm của
bà Phó đại sứ đã diễn ra tốt đẹp trong sự tôn trọng lịch lãm của
chính quyền tỉnh Lâm Đồng.
Việc đối xử
với Hà Sĩ Phu không còn bó hẹp trong quan hệ giữa nhà nước với
cá nhân ông nữa mà quan hệ tới toàn thể giới trí thức có tư duy
và tư thế độc lập của Việt Nam, do đó quan hệ đến quốc thể.
Một người
như Hà Sĩ Phu mà không được dùng điện thoại và đường truyền
internet, vì bất cứ lý do gì, là một sự phi lý không thể chấp
nhận được.
Muốn cắt
điện thoại của Hà Sĩ Phu, hãy cho xuất bản các tác phẩm của Hà
Sĩ Phu và dùng mấy trăm báo đài của nhà nước phân tích phê phán,
đồng thời đăng bài Hà Sĩ Phu tự bảo vệ mình, nếu tìm được chỗ
nào có nội dung “chống lại nhà nước CHXHCN Việt Nam”
thì khởi tố truy tố đưa ra tòa xét xử và việc cắt điện thoại
chỉ được thực hiện theo phán quyết của tòa mà thôi.
Trong khi
chờ đợi một sự ứng xử nghiêm túc đúng pháp luật như thế, cần nối
lại ngay điện thoại và đường truyền internet cho Hà Sĩ Phu, đấy
mới là thượng sách của một nhà nước tử tế.
Đà Lạt
22.05.2010
BMQ
Thư gửi Hà Sĩ Phu
Đăng bởi bvnpost on 26/05/2010
Hoàng Hưng
Mấy hôm nay, làm gì, đi đâu tôi cũng bị ám
ảnh vì lá thư ngỏ của nhà thơ Bùi Minh Quốc tố cáo nhà chức
trách Lâm Đồng lại cắt điện thoại, internet của anh. Chuyện
“cắt” này không mới, cũng không áp dụng với riêng anh. Đó chỉ là
một trong nhiều thủ đoạn vừa hèn hạ vừa thô bạo của những kẻ cầm
quyền bất trí, bất nhân, bất dũng, mà cơ sở của những cái đó là
bất chính, và do đó bất lực trong việc đối phó với chính nghĩa
ngày càng sáng tỏ do những con người có trí, có nhân, có dũng –
anh là một vị tiên phong trong số đó – xướng lên để thức tỉnh
đồng bào.
Cái mới trong chuyện “cắt” này là: Có lẽ
đây là lần đầu tiên người ta công khai bằng văn bản hành chính
cái hành động ngang nhiên chà đạp quyền tự do thông tin của công
dân được hiến pháp và pháp luật bảo vệ. Kẻ chà đạp lại chính là
cơ quan nhà nước có chức trách thực thi quyền này, Sở Thông tin
Truyền thông Lâm Đồng! Có lẽ cũng là lần đầu tiên người ta nêu
công khai lý do công dân bị cắt quyền thông tin: vì “chống lại
nhà nước CHXNCN Việt Nam” theo kết luận của cơ quan nhà nước có
thẩm quyền (Công an tỉnh Lâm Đồng).
Đương nhiên, “chống lại nhà nước” thì phải
chịu hình phạt, từ tù đầy cho chí tử hình, chứ “cắt” điện thoại
thì nhằm nhò gì! Song, tuy không am tường lắm về luật pháp hiện
hành, tôi cũng có thể đoan chắc: cái tội tày đình nêu trên chỉ
có thể do Tòa án, sau khi xét xử ở ba cấp cho đến giám đốc thẩm,
tuyên. Cơ quan công an dù ở cấp cao nhất cũng không có thẩm
quyền kết luận và tuyên bố tội này, cũng không có quyền ép buộc
những cơ quan nhà nước khác thi hành các biện pháp trừng phạt
công dân vì những “tội” do cơ quan mình phát hiện. Một thí dụ
không thể hùng hồn hơn: vụ trọng án PMU 16 do Bộ Công an điều
tra công phu hàng mấy năm trời, thuyết phục được Tòa án xử ông
Nguyễn Việt Tiến tội tham nhũng, cuối cùng còn bị lật ngược, và
cả một ông tướng công an lãnh đạo việc điều tra đã hóa thành tội
phạm vu cáo!
Như vậy, ta có quyền đặt câu hỏi: phải
chăng Công an và Sở Thông tin Truyền thông Lâm Đồng bây giờ bất
chấp luật pháp, coi thường công luận đến mức không thèm che đậy
việc làm phạm pháp của họ như thường thấy ở các trường hợp “cắt”
trước đây, như bảo đường truyền hỏng, hay ít ra cứ im lặng mà
“cắt”, hoặc chỉ ra lệnh miệng…
Và như vậy, họ có biết rằng chính họ chứ
không ai khác đã làm một việc “chống lại nhà nước CHXHCN Việt
Nam” bằng cách phá vỡ lòng tin của người dân đối với chính
quyền, đối với luật pháp, khiến quốc tế nghi ngờ sự an toàn và
minh bạch của luật pháp Việt Nam, khiến kẻ thù của chế độ có
bằng chứng hùng hồn về tình trạng không có tự do dân chủ nhân
quyền, chỉ có “công an trị” ở đất nước này!
Song, điều ám ảnh tôi chính là mối lo âu:
phải chăng vụ việc này là tín hiệu đèn xanh từ cấp cao hơn cho
một thời kỳ đàn áp thẳng tay những tiếng nói phản biện, dao găm
vung lên chẳng còn cần miệng nam mô? Lòng tôi không bao giờ muốn
nghĩ như thế, cầu mong đó chỉ là sai lầm, ngu dốt của một cấp
dưới, chứ nếu lo âu kia thành sự thật thì đau đớn lắm!
Đau đớn cho anh, cho chúng ta, những người
thực lòng muốn đóng góp trí tuệ cho sự phát triển của đất nước
nhưng luôn bị đối xử như kẻ thù, còn tệ hơn kẻ thù, nỗi đau ấy
có nhưng rất nhỏ, vì anh, vì chúng ta đã biết và sẵn sàng chấp
nhận mọi nghịch cảnh của riêng mình một khi lương tâm đã ra lệnh
phải lên tiếng. Mà đau vì dân mình, sau hàng trăm năm đổ máu để
đòi quyền sống từ tay bọn vua quan chúa đất, bọn thực dân đế
quốc, đến hôm nay vẫn còn và sẽ tiếp tục phải đổ… đổ nhiều thứ,
để đòi quyền sống cho ra sống, mà tối thiểu là sống theo luật
pháp, từ tay những người từng là con em, đồng chí, từng chung
lưng đấu cật!
Hà Sĩ Phu! Anh biết có hàng ngàn tấm lòng
luôn ở bên anh. Anh không chỉ là “Hà” Sĩ Phu, tôi gọi anh là
“Việt” Sĩ Phu!
25/5/2010
HH
Ý KIẾN NGƯỜI DÂN
VỀ VIỆC CÔNG AN LÂM ĐỒNG YÊU CẦU CẮT ĐIỆN THOẠI CỦA GIA
ĐÌNH ÔNG HÀ SĨ PHU |
http://www.doithoaionline.org/baimoitrongthang/2010/0610/baimoi0610_027.html
Biết tin
Sở
Thông
tin và Truyền thông (TTTT)
tỉnh Lâm Đồng yêu cầu
Trung tâm Viễn
thông cắt điện thoại của
gia đình ông Hà Sĩ Phu làm chúng tôi vô cùng ngạc nhiên. Không
hiểu Nhà nước này có tôn trọng pháp luật, và còn muốn người dân
tôn trọng chính quyền nữa hay không mà lại ngang nhiên làm những
việc phạm pháp như vậy?
Được biết Sở TTTT làm việc này
lại theo yêu cầu của
Công an tỉnh Lâm Đồng.
Như vậy thì các cơ quan của Tỉnh Lâm Đồng hùa nhau làm những
việc vô nguyên tắc, trái pháp luật. Nhà Nước luôn kêu gọi người
dân “sống làm việc theo hiến pháp và pháp luật”.
Vậy chỉ người dân làm theo pháp
luật, còn các cơ quan thì coi thường pháp luật hay sao?
Không kể đến những xã hội độc
tài, man rợ, thì luật pháp của một Nhà Nước pháp quyền (đã ký
vào Công ước Quốc tế) có mục đích là để chống tội phạm và điều
quan trọng nữa là để bảo vệ người dân.
Tại sao trường hợp này các cơ
quan của Tỉnh lại không làm được việc gì hơn là vi phạm nhân
quyền, làm những điều tùy tiện để thỏa mãn sự bực tức vô lý của
mình.
Nếu ông Hà sĩ Phu “chống” Nhà
Nước như Công an Lâm Đông đã kết luận, thì sao không truy tố
ông theo Luật Hình sự ? Không làm nổi được điều này, cho thấy
cả một bộ máy Tuyên truyền, An ninh hùng hậu cũng không đủ
luận cứ để buộc tội, không chứng minh được là ông đã “chống” Nhà
Nước. Nên họ đã phải dùng hạ sách, nhỏ mọn và phạm pháp để đối
phó. Điều đó cũng thể hiện sự bế tắc về lý luận, lúng túng về
thực hiện của những người cầm quyền.
Từ nhiều năm nay những người
quan tâm đến hiện tình đất nước, đến những vấn đề chính trị - xã
hội thường biết đến ông Hà Sĩ Phu (tức Nguyễn Xuân Tụ). Ông có
những suy nghĩ sắc sảo, những đúc rút và nhận xét khá khách quan
về tình hình phát triển xã hội của các thể chế khác nhau trên
thế giới - mà người ta không hề thấy có trong các trang báo chí
truyền thông được chỉ đạo. Những bài viết của ông thường không
được phổ biến, mà chỉ do bạn bè, chuyền tay nhau đọc. Các nhà lý
luận “chính thống” không dễ dàng gì phản bác lại được các lập
luận có tính thuyết phục của ông. Nếu những bài viết của ông
được công bố thì dân mình còn có tầm nhìn phong phú, chuẩn xác
hơn trong những vấn đề lớn của dân tộc.
Dù cho quan điểm của ông là
khác, và có thể khác nhiều hoặc ngược lại với “quan niệm chính
thống”, nhưng người dân có tâm huyết vẫn thích đọc để “xem nó ra
sao”. Nếu sai thì người ta chê, nếu “phản động” thì người ta chỉ
trích, tẩy chay, vạch mặt.
Vậy tại sao chính quyền lại
“ngại” những bài viết của ông mà chỉ muốn ỉm đi, không cho phổ
biến ?.
Người đọc trong dân chúng có thể
khẳng định rằng những bài viết của ông Hà sĩ Phu không hề “chống
” lại Nhà Nước, không hề phạm luật, vì vậy chính quyền không thể
trấn áp bằng luật pháp. Nên họ đã làm liều, để lại vết nhơ
trong cách ứng xử của một chính quyền.
Không biết trong thế bí, với sự
lúng túng và không minh bạch trong lý luận cũng như thực hiện,
họ còn dám làm điều gì phi nhân tính hơn nữa không?
Còn tôi, tôi cũng lo: Sau khi
gửi bài này đi, Công an Hà Nội sẽ yêu cầu sở TTTT, chỉ đạo Trung
tâm viễn thông đến …cắt điện thoại nhà mình !
Hà nội, 2 tháng 6 năm 2010
Dương Trung Hiệp
Email:duongtrunghiep@gmail.com