Hai hội trùng
dương
và hai cơn lũ quét
Hà Sĩ Phu
Vừa được tin
Hà nội đã huỷ 29 điểm bắn pháo hoa, tiết kiệm giúp đồng bào bị
bão lụt, chúng tôi rất mừng. Ít nhất thì cũng phải như thế
chứ lại. Nỗi mừng kể cũng chưa to, nhưng để thấm thía hết nỗi
mừng tôi xin bắt đầu từ lúc đang lo, từ mấy hôm trước.
Đã có người bảo: Ông Trời hại Nhà nước ta, đang lúc hội hè đình
đám ngất trời thì bão lụt miền Trung ập đến, quét sạch làng thôn,
cướp bao sinh mạng lương dân, làm mất cả vui. Các cụ bảo Trời
đánh còn tránh “miếng ăn”, thế mà bây giờ đang lúc ngon miệng
Trời nỡ lòng nào phá đám.
 |
 |
Lũ quét văn hoá
|
Lũ quét thiên
nhiên
|
Có người bảo đấy là duyên nợ. Trời xui khiến làm sao, đang tự
dưng lại chọn ngày 1 tháng 10, dẫu tình có ngay thì lý cũng gian,
chứ giá chọn tháng 8 đúng theo lịch sử thì đâu đến nỗi.
Mà sao lại nghĩ ra cái áo dài của “Hội trùng dương”
cho vĩ đại, thì suốt dọc miền Trung toàn là biển, là “trùng
dương” thật sự. Trùng dương biển cả mà nổi giận, mà “mở
hội” thì biết tay, thì vĩ đại hơn nhiều cái “trùng dương”
tự tạo. Đây là hai “Trùng dương” đua nhau mở hội làm khổ dân
mình.
Có người còn ví đây là hai dòng lũ quét. Một dòng lũ quét
của thiên tai giáng vào khúc ruột miền Trung, và dòng lũ
quét văn hoá do con người chuốc lấy, giáng vào thủ đô
ngàn năm văn vật, đang muốn cuốn đi những gió nội hương đồng,
những gì là hồn thiêng sông núi, là những trang sử viết bằng
xương máu ông cha. Cơn lũ quét văn hóa này mới thật khủng
khiếp, di hại đâu phải một vài năm?
Ấy thế, nỗi lo càng lớn thì nỗi mừng càng to. Huỷ 29 điểm pháo
hoa, số tiền không nhỏ đã đành, nhưng cái lớn hơn là cái tình
người trong một nước, cái lớn hơn nữa là niềm tin, một niềm tin
đang thời sa sút, nó như người tuột dốc túm lại được cái rễ cây.
Quý lắm, chẳng dám coi thường.
Nếu ví đây là hai dòng lũ quét song hành, thì một quyết định
thuận lẽ trời, thuận lòng người như quyết định này của chính
quyển Hà nội cùng một lúc làm giảm tác hại ở cả hai dòng lũ quét,
người dân miền Trung thì giảm bớt đau thương, và dòng lũ quét
văn hóa nơi thủ đô yêu dấu thì gặp một tảng đá rất lớn là tình
tự dân tộc.
Cũng muốn nói thêm: Không phải ai cũng đồng tình với tôi, nên
bảo rằng làm gì mà đánh giá các vị ấy cao thế, nếu không bị quả
báo nổ 2 công-te-nơ pháo hoa thì ai động được đến quyết tâm của
họ? Tôi can: Ta đang nghèo đói về lòng tốt, lòng tin, phải chắt
chiu ông ạ. Mà cũng tùy việc, có việc phải sửa từ gốc, có việc
sửa cành trước gốc sau, nhưng cái tình con người thì được chừng
nào cũng phải dành dụm làm vốn cho nhau, năng nhặt chặt bị,
không dám coi khinh một tí tẹo nào.
Trưa ngày 8-10-2010
Hà Sĩ Phu
© Thông
Luận 2010