Hà Sĩ Phu –
Ba Bộ đồng tình… và Tam quyền nhất lập
Bài viết
Tố cáo Nhà nước “tam quyền nhất lập”… của Hà Đình Sơn
là thêm một tiếng nói nữa, giữa rất nhiều tiếng nói đang cất lên,
nhằm chứng minh cái nhận xét tổng quát của tướng
Nguyễn Trọng Vĩnh, rằng “Những băn khoăn, những ưu tư của
Vũ cũng là những băn khoăn và ưu tư của mọi người. Mọi người đều
nghĩ, còn Vũ thì đã nói ra được…”. Những ưu tư đã là “chung
của mọi người” ắt phải là những nhận thức thông thường, dễ
hiểu, đương nhiên, không cần đến triết lý cao siêu gì mới có thể
nhìn ra.
Mặt khác, một khi “những ưu
tư” đã là “chung của mọi người” thì ưu tư ấy ắt phải
là khách quan, vì lợi ích chung của đất nước và dân tộc. Thế thì
người nói lên được những ưu tư ấy hiển nhiên là có CÔNG, xưa nay
ai chẳng nghĩ như vậy. Nhưng Luật sư Vũ chẳng những không được
ghi công mà bỗng dưng bị quy là TỘI, mà tội to, tận cùng có thể
tới 12 năm tù chứ ít gì? Sao lại có sự ngược nhau đến 180 độ như
thế? Nếu cùng là người có tai có mắt như nhau, cùng ăn hạt gạo
như nhau, thở cùng một không khí như nhau thì nếu có chênh nhau
cũng là nhập nhằng giữa công nhỏ với công to, hoặc giữa tội nhẹ
với tội nặng chứ lại “nhảy phóc” từ CÔNG TO sang TỘI TO thì bất
thường quá, ít nhất một bên không còn là người bình thường nữa
rồi.
Điều tôi vừa nói là chân lý hiển
nhiên, cho nên muốn quy công thành tội ắt phải đẩy đương sự sang
bên kia chiến tuyến, thành “địch”, thành “kẻ thù nguy hiểm”…,
nhưng ở Cù Huy Hà Vũ động tác “đẩy” này khó mà thực hiện. Vì nếu
đẩy được TS Vũ thành địch thì một lô “đại biểu đương nhiên của
TA” sẽ bị sang bên kia hết, từ Võ Nguyên Giáp, Nguyễn Trọng Vĩnh
đến hàng trăm trí thức không thể nào thành địch được, đến cả
dòng họ Cù có công lập “quốc XHCN”, đến hàng ngàn dân chúng
lương thiện đã biết ơn và quý trọng Hà Vũ… (chưa kể những mối
liên quan của đương sự với cả các ông lớn Nông Đức Mạnh, Lê Đức
Anh… và Hồ Chí Minh nữa). Vậy những người muốn thực hiện động
tác “đẩy” một tảng đá có quan hệ chằng chịt này phải coi chừng,
có khi tảng đá không “nhắc lên đặng” mà mình lại ngã lăn queo.
Cái lý nó như thế, có vẻ “ta –
địch” rất căng, tôi không thể cãi. Nhưng tôi viết những dòng này
trong một tâm trạng không nặng nề như vậy. Cho phép tôi ôn lại
một kỷ niệm nhỏ trong những ngày tôi còn đang chịu hình phạt như
một kẻ thù nguy hiểm.
Khoảng tháng 10 năm 1996, tôi đã
ra Tòa, đã thành án, còn phải ngồi thêm 3 tháng nữa thôi. Một
hôm có đoàn lãnh đạo Sở Công an Hà nội vào thăm, dẫn đầu là một
Trung tá, Phó giám đốc, có cả Thiếu tá vẫn hỏi cung tôi. Vì đã
thành án, cũng sắp hết hạn, tôi không chống án, nên không khí
gặp gỡ cũng “vui vẻ cả”. Đoàn thăm hỏi tặng tôi nhiều quà, tới 2
ký trà Thái Nguyên thượng hạng, khoàng 3-4 ký hoa quả ngon lành,
tôi dùng mấy tuần không hết.
Trong câu chuyện có một chi tiết
tôi không thể quên. Số là trong suốt mấy tháng hỏi cung và lúc
ra Tòa, tôi luôn chất vấn vì sao bỗng dưng lại gây cuộc tông xe
giật túi, vì sao lá thư của ông Võ Văn Kiệt đã đăng khắp nơi còn
gọi là “tối mật”, vì sao mọi việc của Viện Kiểm sát và của Tòa
án đều do Công an chi phối cả… Vì thế hôm ấy ông Trung tá mới
nói cười vui vẻ, như thể để giải đáp những thắc mắc nói trên của
tôi: Ông nên biết, trong công việc, các bên Lập pháp, Tư pháp,
Hành pháp chúng tôi luôn phải phối hợp với nhau, như các cụ xưa
có câu “Bộ Binh, bộ Hộ, bộ Hình – Ba bộ phải đồng tình…
mới làm được việc chứ?” (cười rất vui).
Tôi ngạc nhiên quá đỗi, nhưng
chỉ khẽ nhún vai, vì chẳng phải lúc tranh luận. Vị Trung tá đã
đưa một ví dụ rất… “đắt”, ba cái “Bộ” kia đồng tình để làm một
cái “việc” không đẹp đẽ gì, chẳng những vô văn hóa mà còn xúc
phạm nhân phẩm công dân nữ giới, tức là phạm pháp. Đấy là một ví
dụ không thể nào xác đáng hơn để chứng minh rằng nếu TAM QUYỀN
mà cứ ăn ý với nhau như cùng một mẹ đẻ ra, dưới cùng một cái gậy
chỉ huy thì bộ ba ấy có thể xúc phạm nhân dân đến nhường nào, có
thể “bóp” chết con người ta như chơi mà chẳng ai có thể
đứng ra trừng trị.
Dễ dàng nhận thấy vị Trung tá đã
lấy một ví dụ phản biện làm chính biện. Đáng lẽ ví dụ “Ba
bộ đồng tình” này phải để các ông Cù Huy Hà Vũ, Hà Đình
Sơn, Nguyễn Tường Tâm, Nguyễn Xuân Phước… sử dụng nhằm chống nạn
TAM QUYỀN NHẤT LẬP thì anh đã công khai nói giùm cho họ. Nếu các
người ấy có mặt trong cuộc gặp gỡ giữa tôi và vị Trung tá chắc
họ sẽ vô cùng hoan hỷ cám ơn, ghi ngay “luận điểm” này vào sổ,
đắc ý hơn bắt được vàng!
Năm ấy thực chất tôi bị bắt vì
vừa công bố bài “Chia tay Ý thức hệ” , nói rõ Ý thức hệ ấy chẳng
những chống quy luật tự nhiên, kìm hãm phát triển mà còn phản
dân chủ, gây ly tán xã hội và làm tha hóa cả dân tộc nữa, nên
cách duy nhất là phải chia tay tận gốc với Ý thức hệ ấy thôi.
Nhưng điều lạ là vị Trung tá kia
đưa ra cái “luận điểm” rất phi luật pháp và phản dân chủ nọ,
trước một người có quan điểm phản biện triệt để như tôi, mà lại
rất tự nhiên, mà tự tin, mà vui vẻ để dàn hòa nữa, chẳng qua
chỉ vì hai người đứng trên hai cái nền khác nhau mà nói ra,
chứ không phải anh ấy cố tình chống tôi một cách có ý thức.
Chỉ vì trong quá khứ anh đã tin
Đảng (một cách có cơ sở thực tế), thế rồi đồng nghĩa Đảng
với chân lý, tự nhủ muốn gì thì gì cứ giữ yên sự lãnh
đạo của Đảng đã, giữ Đảng là lẽ phải đã nằm trong ấy rồi, khỏi
cần suy nghĩ (!). Họ phát ngôn từ một NIỀM TIN (tuy đã quá
date). Giả sử quan điểm ấy thốt ra từ một vị thuộc Ban “Tư
tưởng Văn hóa” hay một vị Chánh án thì vấn đề lại khác, hôm ấy
chắc đã cãi nhau quyết liệt.
Tất cả những ai còn có thể tự
hào là người được ăn học tử tế, lấy Duy lý làm đầu, thì dẫu yêu
mến Đảng cũng không thể nào đồng nghĩa Đảng với chân lý.
Khi tôi học lớp 9 lớp 10, một vài thầy giáo của chúng
tôi “bị ảnh hưởng Nhân văn” đã nói chuyện với chúng tôi về một
chủ đề thú vị. Giữa những người thời ấy có cuộc tranh cãi: Giả
sử có lúc giữa ĐẢNG và CHÂN LÝ không hoàn toàn khớp nhau thì
theo Đảng hay theo Chân lý? Cánh Nhân văn bảo phải lấy CHÂN LÝ
làm chuẩn để giúp Đảng sửa đổi phù hợp với CHÂN LÝ. Nhưng các
Đảng viên chống lại kịch liệt, họ nói: Ngay cả khi Đảng
mâu thuẫn với Chân lý vẫn phải theo Đảng, theo Đảng thì Đảng sẽ
tìm lại Chân lý cho, chứ mất Đảng sẽ mất Chân lý vĩnh viễn (!).
Nhưng không phải Đảng viên nào
cũng nghĩ như thế. Trong lớp tôi có anh Dương Phú Hiệp, vào Đảng
rất sớm, nhưng đến tận bây giờ (xa nhau hơn 50 năm) tôi vẫn mến
anh, vì là Đảng viên mà giữ nhân cách trí thức, không đánh đồng
Đảng với Chân lý. Chắc nhiều người còn nhớ, mới đây thôi, PGS
Tiến sĩ Dương Phú Hiệp, nguyên Phó Viện trưởng Viện Triết, Tổng
thư ký Hội đồng lý luận Trung ương, Thư ký của TBT Trường Chinh
đã khẳng định những Chân lý khoa học khiến nhiều Đảng viên giật
mình:
“Mỗi bước tiến của thực tế quan trọng hơn một tá cương lĩnh”
, “Một dân tộc may mắn hay bất hạnh là do lãnh đạo”, “nếu ai
cũng sợ bị “chụp mũ”, nếu chỉ có độc thoại, không có đối thoại,
NẾU CHỈ CÓ MỘT TRUNG TÂM ĐỘC QUYỀN PHÁT RA CHÂN LÝ (HSP nhấn
mạnh), nếu cấp dưới chưa có thói quen dám tranh luận với cấp
trên, chỉ thụ động “gọi dạ, bảo vâng”, không dám suy nghĩ bằng
cái đầu của mình vì còn sợ “MẤT ĐẦU” (HSP nhấn mạnh) thì tình
trạng lạc hậu về nhận thức lý luận còn kéo dài”.
Ông Dương Phú Hiệp dám phản đối
tình trạng “CHỈ CÓ MỘT TRUNG TÂM ĐỘC QUYỀN PHÁT RA CHÂN LÝ” đấy!
Từ khi ĐCSVN cầm quyền thì “MỘT TRUNG TÂM ĐỘC QUYỀN PHÁT RA CHÂN
LÝ” chẳng là chỉ đích danh Đảng CSVN, mà đứng đầu là Bộ Chính
trị, thì còn ai vào đấy? Chống
sự độc quyền Chân lý mới là chống tận gốc, chống một cách tổng
quát nhất, mà ông Dương Phú Hiệp (tính rất ôn hòa)
còn không sợ MẤT ĐẦU, thì cớ gì một người tính cách mạnh mẽ như
Cù Huy Hà Vũ lại sợ mấy năm tù nhỉ, khi cái đầu vẫn còn nguyên?
Tôi tin như thế. Nếu đẩy được Cù Huy Hà Vũ sang bên kia chiến
tuyến, thì tôi phải gặp ngay người bạn học Dương Phú Hiệp, nay
đã là Đảng viên cao cấp, để nói với ông rằng: Ông hãy coi
chừng!
Tất nhiên sẽ không có chuyện ông
Tổng Thư ký Hội đồng lý luận Trung ương sẽ bị quy thành địch,
mặc dù lời phản biện của ông còn nặng hơn, có tính “nền tảng”
hơn cả TS Hà Vũ? Người ta có thể suy luận: Ông Hà Vũ chỉ khác
ông Dương Phú Hiệp ở chỗ đề cập đến việc chống chính sách Bành
trướng của Bắc Kinh để giữ gìn chủ quyền và biên cương Tổ quốc
và bênh vực những người dân bị oan ức thôi. Thế là thành tội.
Yêu dân yêu nước mạnh mẽ quá, cụ thể quá mà thành tội?
Cho nên, theo rõi những thông
tin dồn dập trước phiên tòa xử TS Luật Cù Huy Hà Vũ, tôi cứ phân
vân về 4 điều “Chẳng lẽ”:
- Chẳng lẽ một
Đảng giỏi tuyên truyền như ĐCSVN nay lại tỏ ra tuyên truyền vụng
dại như vậy, làm mất lòng dân, để lộ ra những điều khiến cho “kẻ
địch thích thú, người thân đau lòng”?
- Chẳng lẽ một
Đảng từng khởi nghiệp với ngọn cờ Độc lập Dân tộc nay lại lúng
túng chính vì ngọn cờ này?
- Chẳng lẽ trong
việc đối xử với những tiếng nói bất đồng để xây dựng đất nước (có
ngược với “xây dựng Đảng”) như Cù Huy Hà Vũ, Đảng cầm quyền
không có cách nào khôn ngoan hơn cái còng số 8 hay sao?
- Chẳng lẽ bên
cạnh những người rất hiểu xu hướng thời đại nhưng cố tình đi
ngược vì “lợi ích nhóm”, những Đảng viên trung thực đã hy sinh
rất chân thành cho một NIỀM TIN, nay lại không biết cập nhật
những thông tin và nhận thức, mà xử lý, chịu để cho NIỀM TIN ấy
bị những kẻ “độc quyền chân lý” chiếm dụng và sử dụng trái
mục đích của mình hay sao?
Đà Lạt 1-4-2011 H. S.
P.
Theo BVN