LÝ LUẬN     VĂN HỌC     BÌNH LUẬN     PHỎNG VẤN     VỤ ÁN LIÊN QUAN     NHÓM ĐÀLẠT    TIỂU SỬ

"Sau mấy chục năm được nhà trường xã hội chủ nghĩa trau dồi bao nhiêu tri thức về khoa học tự nhiên, về triết học Mác-Lê, về chính trị ... thì bây giờ các chi bộ lại không còn coi chúng tôi là thành phần công nông gần đảng nữa mà chuyển thành tầng lớp trí thức tiểu tư sản bấp bênh ! Trở thành kỹ sư, tiến sĩ, giáo sư ... thì lại xa đảng hơn lúc chưa đi học !. Nghĩa là trên thực tế thì chất Đảng ngược chiều với chất trí thức ! Đó là điều nghịch lý".....Dắt Tay Nhau, Đi Dưới Tấm Biển Chỉ Đường của Trí Tuệ - Hà Sĩ Phu 1988

"Khẳng định vai trò quyết định của tự do và phát triển không có nghĩa là khi có hai điều kiện ấy thì tự khắc sẽ có Bình đẳng và Bác ái mà không cần đến hoạt động khuyến thiện và nỗ lực tranh đấu của con người. Không thể lấy khát vọng thay cho qui luật, nhưng khát vọng đúng sẽ xúc tiến nhanh qui luật...." Đôi Điều Suy Nghĩ của Một Công Dân - Hà Sĩ Phu 1993

"Mọi hoạt động Tranh đấu của con người từ cổ chí kim , không có gì ra ngoài ý nghĩa của chữ QUYỀN CON NGƯỜI. "Quyền Con người" ngày nay đã trở thành vấn đề toàn cầu không nước nào có thể lẩn tránh, điều ấy đánh dấu một bước trưởng thành khổng lồ của văn minh nhân loại. Ở đâu có áp bức bất công, ở đâu con người bị đối xử phi lý đều có thể tìm nơi "Quyền Con Người" một điểm tựa để tranh đấu, ít nhất cũng là điểm tựa tinh thần. Mặt khác. từ ánh sáng chung nhất về "Quyền Con Người", con người có thể nhìn lại những trào lưu Tranh đấu của mình một cách có cơ sở khách quan, khoa học và sáng suốt hơn..." Chia Tay Ý Thức Hệ - Hà Sĩ Phu 1995

Nhóm ĐàLạt - Bùi Minh Quốc

KHÔNG,MẸ ƠI


Cứ mãi vậy thôi, mãi còng lưng cõng bút 

Từng bước nhọc nhằn rút ngắn dặm trời xa 

 

CÙNG BẠN ĐỌC

 

Có thể bạn cùng lứa với tôi,ta từng chung nẻo đường ra trận

Có thể bạn đã đọc tôi từ thuở Lên miền Tây từ thuở Mẹ đào hầm

Đến những bài bị qui là "chống Đảng"

Nếu hôm nay vì đọc tôi mà bạn lây khổ nạn

Bạn có oán tôi không ?

 

 

Xin được cảm thông

Và xin được hy vọng

Thơ tôi còn chút nào ấm nóng

Dù một chữ một câu giúp bạn vững lòng.

Đà Lạt 1997

 

 

MẸ

     Kính dâng Mẹ

 

Mẹ đứng bên con dáng mẹ lưng còng

Mái tóc bạc tới vai con vừa chạm

Con bỗng nhớ ngày tản cư những dặm đường lửa đạn

Mảnh lưng gầy mẹ cõng con đi

 

Mẹ cõng con đi…trận chiến trường kỳ

Quắt kiệt vì con thịt da và máu đỏ

Mẹ đứng bên con dáng hình nho nhỏ

Nhưng con tưởng chừng sừng sững bóng Trường Sơn

Sau lưng núi ngàn năm đau khổ cũ

Mẹ gánh cả rồi che hạnh phúc đời con.

 

Hà Nội 1962 

 

 

NHỮNG CON ĐƯỜNG VỠ VẠC

 

Màu đất đỏ tươi cười…màu đất mở đường ơi

Tim nôn nao,tầm mắt đuổi chân trời

Tôi yêu quá những con đường vỡ vạc

Những con đường quyến rũ suốt đời tôi

 

Và một niềm xao xuyến khôn nguôi :

Ở phía trước là những gì chưa biết

Những tiềm lực âm thầm chưa lượng hết

Sự sống tươi ròng đang nảy sinh

Vẻ đẹp ban sơ chưa kịp định hình

Những anh hùng chưa ai hay tên tuổi

Những hồn thơ chưa tìm ra tiếng nói

Những trí tuệ đói tầm,mộng tưởng khát trời cao

 

Cám ơn cám ơn những năm tháng chiến hào

Đạp phăng hết mọi rào gai lô cốt

Cả cuộc đời như một mũi tên lao

 

Nơi hoang vu chưa từng ai đặt bước

Hôm nay màu đất đỏ tươi cười

 

Có lẽ vậy thôi,cứ vậy suốt đời thôi

Tim nôn nao,tầm mắt đuổi chân trời…

 

Đà Nẵng 1976

 

 

THÔI THÌ…

Thôi thì anh sẽ quên

Nếu lòng em muốn vậy

 

Anh sẽ quên sẽ quên

Cả một trời êm ái

Từ đôi mắt rưng nhìn

Cho hồn thơ trẻ lại

 

Anh sẽ quên sẽ quên

Để sau cùng chỉ nhớ

Một lời em lời em

Nghẹn ngào trong nhịp thở

Bảo rằng anh hãy quên.

 

Đà Nẵng

28.3.1986

 

THI KHÚC TẶNG DALENA

NGƯỜI CON GÁI MỸ

HÁT TIẾNG VIỆT

 

 

Phải người điệp sứ huyền nhiên

Rót hồn tôi khúc ca hiền nhân gian

Môi thơm tỏa dịu hương ngàn

Hay nguồn sữa mẹ chứa chan thuở nào

 

Phải người từ cõi trăng sao

Về cùng tôi cát bụi nhào kiếp thơ

Con tim thổn thức ơ hờ

Xin Người ru mãi đến bờ bến kia…

 

1993

 

 THƠ ƠI THƠ !

 

Tuổi thơ ta : chiến tranh

Tuổi trẻ ta : chiến tranh

Tuổi già ta : áp bức

Thơ ơi thơ,giông bão dồn trong ngực !

Đà Lạt 1993

 

 

THƠ TẶNG ANH NĂM HỘ

 

Vòng tay đồng chí giang ra thành còng sắt

Lưỡi đồng chí nỉ non thành lưỡi rắn phun người

Ngoài bảy mươi mới chợt bừng mở mắt

Trước đảo điên sự đời.

Đà Lạt 1994

 

 

THƠ ĐỀ QUẠT MO

BÀY BÁN CHỢ XUÂN 

Tặng các quân sư

 

Tiếp thị xuân này thị quạt mo

Gặp mưa thì nở nắng thì co

Theo thời quay tít phây phây gió

Lộ tẩy thu vào vẫn khoẻ ro

Vung vít bịt mồm ba đứa nhỏ

Phẩy phe che mặt mấy thằng to

Huơ lên phù phép càng vênh váo

Rớt xuống toòng teng miệng đít bò.

Đà Lạt xuân 1994

 

 

BÀI THƠ THÁNG TÁM

Các anh - những người Tháng Tám

Các anh đâu rồi?

                            Mệt mỏi rồi chăng?

Các anh nghĩ gì sau nếp nhăn vầng trán

"Thế sự du du…"*

                              thật gỉả nhập nhằng

 

Có lẽ nào

                 Có lẽ nào

                                  Lịch sử

Lại như con thò lò trong ván bài quỉ dữ

Máu nhân dân tuôn chảy đúc ngai vàng

Bạo chúa ngồi lem lẻm tụng nhân dân

 

Ơi em gái Trường Sơn mười tám tuổi

Cùng đồng đội đêm nao truy điệu sống cho mình

Và cứ thế dấn thân vào lửa dội

Em nghĩ gì sau cặp mắt kiên trinh?

 

Em nghĩ tới tương lai tươi thắm ngọt lành

Tương lai ấy bây giờ tôi sống dở

Quay mặt vào đâu cũng phải ghìm cơn mửa

Cả một thời đểu cáng đã lên ngôi     

 

Tôi bước đi trên đất nước nghẹn lời

Các anh đâu rồi - những người Tháng Tám

Chẳng lẽ khoanh tay nhìn tấn trò bội phản

Dân tộc này bị vỗ nợ Tự Do ?

 

Dân tộc từng sống chết chẳng so đo

Quyết không làm nô lệ

Sao hôm nay Người đành cam chịu thế

Mặc thân phận mình dưới ách tà gian?

 

"Việt Nam bao năm ròng rên xiết lầm than…"

Câu hát cũ lòng tôi rỉ máu

Kìa em gái Trường Sơn hiện hồn về nhìn tôi đau đáu

Tháng Tám ơi Tháng Tám nước non mình!...

 

Tôi lại đi lầm lũi cuộc hành trình

Chỉ có thơ thôi

                         THƠ

                                 với cường quyền đối mặt

Sống trong tôi là triệu người đã khuất

Đang thét đòi món nợ :

                                      TỰ DO !

 

Đà Lạt 19 tháng 8.1994

______________________

 

*Trong câu thơ Đặng Dung (thời Hậu Trần) :

"Thế sự du du nại lão hà"

(Việc đời dằng dặc ngặt nỗi mình đã già)

 

 

 

THƠ VỤT HIỆN TRONG PHÒNG THẨM VẤN

                  Tặng Vũ Thư Hiên,Hà Sĩ Phu,Tiêu Dao Bảo Cự

 

 

Xuân hổn hển ngực đồi cỏ thắm

Đà Lạt dậy mùa em

Anh nghiến răng trong phòng thẩm vấn

Giữa ban ngày mà ngập đêm đen

 

 

Những câu hỏi làm anh lộn mửa

- Bài thơ này anh gửi cho ai

- Ai gửi cho anh bài này bài nọ …

Trái tim thơ muốn nổ chuỗi cười dài !...

 

 

Thật dễ quá đầu môi yêu Tổ Quốc

Đây tình yêu như máu cuộn không lời

Người quằn quại người nát thây lầm đất

Vẫn người đi người tiếp mãi bên người

 

 

Tổ Quốc hỡi tình chi đau đớn vậy

Con yêu Người - ngục tối nuốt trời xanh

Ôi Tổ Quốc vào tay quỉ dữ

Tiếng hát tự do uất nghẹn khắp thân mình

 

 

Con đối diện những tia nhìn cú vọ

Cả một thời xung trận lại trào sôi

Đôi cánh thơ vẫy vùng qua bão tố

Tiếng hát tự do trong biếc mãi dâng đời .

 

Đà Lạt tháng 7.1997

 

QUỈ DỮ BẢO NHAU

 

          (Cẩm nang tối mật)

Chủ nghĩa này chủ nghĩa kia

Chẳng qua cũng thể đôi hia ta xài

Rách mòn cứ vá lai rai

Xài chắc dài dài là món nhân dân

Tay đè miệng tụng cho nhuần

Thì yên chí lớn vững chân ngai mình.

 

Đà Lạt 1997

 

VÀO,RA    

       Tặng một người ra Đảng

Thuở ấy vào đây là chuốc mọi hiểm nguy

Cho mọi người thực sống

Và chính mình thực sống

 

Giờ anh ra,chẳng chút vấn vương gì

Chốn nghiêm xưa,nay sặc mùi xôi thịt

Xì xụp tín đồ thờ chỗ ngồi trên hết

 

Chỉ xót bao đời dân

Cặm cụi tâm thành có biết cảnh này chăng ?

Đà Lạt 1997

 

                                                                                               

ĐAO PHỦ NGỒI THIỀN

Đao phủ giọng thật mềm :

Chuyện đã qua rồi thôi cho qua mãi mãi

Xới lại làm chi những điều oan trái

Người chết cũng chết rồi hãy để họ nằm yên…

 

Mắt lim dim đao phủ ngồi thiền…

Đà Lạt 1997

 

 

MẶT NẠ

Ngoác mồm hô cởi trói

Thò tay chẹn họng thơ

Cái mặt nạ lở lói

Rơi nhớp cả bùn nhơ .

Đà Lạt 1997

 

                                                                                                           

VÒNG HOA ĐAO PHỦ

              Tưởng nhớ các thiên tài bị đày đọa

Đang hát bị chẹn cổ

Tắt nhạc đến hết đời

 

Giết xong một thiên tài

Hắn dâng hoa trước mộ

 

Hoa đao phủ ngạo cười

Giết anh thêm lần nữa .

 

Đà Lạt 1997

HÍ TRƯỜNG

Lũ thây sống trên hí trường hí hố

Diễn văn và tuyên bố

Đêm vui còn dài dài

Ngon mắt và mùi tai

 

Hậu trường có gì xôm không nhỉ

Cuộc sát phạt vào màn hay ho

Đồng chí ăn thịt đồng chí

Nhạc hùng càng nổi to .

Đà Lạt 1997

                                                                                                           

 

MỘT THOÁNG PHỐ PHƯỜNG

Dùi cui vung dọc phố

Mẹ già táo tác gánh rau

Chân run té nhào giữa lộ

Còi hú,mẹ ơi dậy mau

Cho rộng đường xe đầy tớ .

 

Đà Lạt 1997

 

 

                                                                                   

CAY ĐẮNG THAY

Cái guồng máy nhục mạ con người

Mang bộ mặt hiền lành của người cuốc đất

Ù lì quay

Quay

Thao thao bài đạo đức

Liệu mấy ai còn ngây ?

 

 

Cay đắng thay

Mỉa mai thay

Trọn tuổi xuân ta hiến dâng cuồng nhiệt

Lại đúc nên chính cỗ máy này .

 

Đà Lạt 7. 1997

HƯƠNG TƯỜNG VI

 

Tôi bước ra khỏi nhà

Hương tường vi ngào ngạt

Hai cớm rà theo sát

Hương tường vi lan xa

 

Hai cớm gằm mặt lạnh

Kèm hai bên lối mòn

Hương tường vi ương ngạnh

Vẫn thơm cùng núi non

 

Cám ơn tường vi nhé

Em nuôi nấng hồn ta

Giữa thời quân đồ tể

Đang dằn cổ thơ ca .

 

Đà Lạt 1997

 

                                                                                                           

ĐƯỜNG THƠ NÀY… 

- Đường thơ này lắm truân chuyên

Mà đeo đẳng mãi tới niên kiếp nào ?

- Lắm truân chuyên lắm ngọt ngào

Một dòng lật tẩy thiên tào đủ vui…

 

Đà Lạt 1997

 

 

                                                                                   

 

NHƯNG CHÍNH PHÚT NÀY…

Chúng muốn chặn ta từ trong cổ họng

Những câu thơ còn bập bẹ ầu ơ

Nhưng chính phút này thơ ta vụt hát

Tung trời bài TỰ DO !

 

Đà Lạt 1997

 

                                                                                                           

KHÁNG CHIẾN & THANH BÌNH

- Các đồng chí, đêm nay ta xuất kích !

- Chúng tôi đã sẵn sàng !

Họ lao về phía địch

Cả đại đội ra đi

Không một ai trở về

 

                    II

 

- Các đồng chí, đêm nay ta dzui dzẻ !

- Hé hé !

- Mau,các em đang chờ !

- Hơ hơ !

 

Loang loáng phố phường đoàn xe đầy tớ .

 

Đà Lạt 1997

 

 

BÁO ĐỘNG

 

Tiếng thơ ai héo hắt

Suốt đêm ngày rên than

Nhiễm hồn ai èo oặt

Tuổi xuân sớm lụi tàn

 

Nghe âm âm trời đất

Ngũ liên thơ đổ dồn :

Căn bệnh AIDS tâm hồn

Đang giết mòn dân tộc !

 

Đà Lạt 1997

 

ƠI THIÊN THAI…

 

Thiên thai của anh đây chăng

Những tháng năm

                               những tháng năm                                                                                         ngắc ngoải

Hồn tắt nhạc

                       thân tàn                                                                 

                                     mắt dại

 

 

Cái huân chương

                            báo hiệu liệt giường

Cái nấm mồ cao sang

                                   muốn sánh cùng kiệt tác

Có bù đắp nổi chăng

 

Những tháng năm

                             những tháng năm

Hồn anh tắt nhạc ?

 

 

Ơi thiên thai

Đất nước khôn nguôi khóc hận một thiên tài !

 

Đà Lạt 1997

 

                                                                                   

 

ĐÊM NAY TỚ KHÔNG NGỦ

 

                    Gửi các nhà sử học

 

 

Đêm nay tớ không ngủ

Gã công an hỏi dồn

Tớ chỉ nhìn ảnh Cụ

Gã lừ mắt liệu hồn

 

 

Gã sục vào văn chương

Hoạnh hoẹ chuyện bài vở

Tớ chỉ nhìn ảnh Cụ

Cụ nhìn tớ lặng im

 

 

Cụ ơi sao lặng im

Nhớ xưa hầm bí mật

Mạng con không sợ mất

Nhờ thơ Cụ trong tim

 

"Trên đời ngàn vạn điều cay đắng

Cay đắng chi bằng mất tự do

Mỗi việc mỗi lời không tự chủ

Để cho người dắt tựa trâu bò"*

 

Không chịu kiếp trâu bò

Không chịu để ai dắt

Con chẳng nề sống chết

Theo Cụ giành tự do

 

Sao nên nỗi bây giờ

Thằng công an lính Cụ

Tra tấn cả văn thơ

Đến từng câu từng chữ ?

 

- Tại chúng nó phản Cụ

Hay chính Cụ lừa con ? 

Nghe như Cụ cười buồn :

- Mày hỏi thằng lịch sử .

 

Đà Lạt

đêm 3 tháng 7.1997

_____________________

 

*Thơ Hồ Chí Minh("Nhật ký trong tù")

                                                                                               

THƠ TẶNG VỢ HIỀN             

                               Cho ngày 13.8

Em ngồi đó,quên cả ngày tàn quên đêm khuya khoắt

Mười ngón tay lan một thế giới dịu hiền

Những con búp bê len muôn màu lung linh ánh mắt

Em lẳng lặng đẩy lùi cơn bão dập đời anh

 

Gầm rít quanh ta cơn bão phũ phàm

Cuộc vây hãm dằng dai của mắt cú miệng hùm lưỡi rắn

Em ngồi đó,mười ngón tay lan đằm thắm

Một thế giới dịu hiền - thông điệp của hồn em

 

Cái thời nhố nhăng cặn bã hoá vương quyền

Rồi lọc hết qua bàn tay em, để sau cùng còn lại

Để sau cùng còn lại

Một thế giới dịu hiền nâng giấc mãi thơ anh .

 

Đà Lạt 1997

 

ĐỪNG QUÊN EM

 

             Học theo Paul Eluard

 

Dù đi đâu về đâu

Dù chân trời góc bể

Dù vui vẻ âu sầu

Đừng quên Em anh nhé :

                          TỰ DO

 

 

Dù đứng đâu ngồi đâu

Dù bữa ăn giấc ngủ

Dù ai ngăn ai dỗ

Dù ngổn ngang nỗi niềm

Đừng quên một niềm Em :

                             TỰ DO

 

 

Anh có thấy mỗi giờ

Lại nhận tối hậu thư

Máu ròng tươi từng chữ

Biết chăng ai gửi đó

Chính thư Em -

                          TỰ DO !

 

Đà Lạt 1997

                                                                                                

MỪNG

 

Thơ anh hồi giờ vẫn thế mà thơ

Sao chúng sục tìm như tìm chất nổ

Chợt thấy mừng bởi biết rằng chúng sợ

Khi chạm vào thấy lửa trong thơ

 

Và nếu lòng dân là biển cỏ

Khô xác rợn mình réo tự do…

 

Đà Lạt 1997

                                                                                                             

TA VÀ CHÚNG

 

         Người ta lớn bởi vì ngươi cúi xuống

          Hỡi nhân dân hãy đứng cả lên !

 

                                 MARAT

                             (Tố Hữu dịch)

 

Chúng nó lớn bởi vì ta cúi xuống

Ta thẳng lưng thấy chúng cũng thường thôi

Và khi chúng mang phồng mắt trợn

Chính là khi chúng sợ sắp tiêu đời .

 

Đà Lạt 1997

                                                                                                           

ÓC TIM NÀY CHẲNG AI CHO

 

                  Đảng cho ta trái tim giàu

                  Thẳng lưng mà bước ngẩng đầu mà bay

                                  

                                  TỐ HỮU

Óc tim này chẳng ai cho

Tự mình chiêm nghiệm mà lo phận mình

Một đời một cõi nhân sinh

Thẳng lưng dẫu chạm thiên đình chẳng nao

Bùn nhơ tận chín tầng cao

Ngẩng đầu là thấy thiên tào mặt mo

Óc tim này chẳng ai cho

Thong dong mà sống tự do tự mình…

 

Đà Lạt 1997

 

                                                                                                           

THƠ TỪ XÓ BẾP

 

Anh ghi vội bên lề giấy gói thịt

Những câu thơ vừa đến bất ngờ

Món đậu phụ đang xèo trên bếp

Mắt ngó chừng hồn vẫn đòi thơ

 

Em từng biết

Vì độc lập anh đâu nề sống chết

Và bây giờ vào bếp chẳng xoàng chi

Vì tự do anh lại ra đi

Dẫu chỉ bằng đôi cánh thơ vẫy từ xó bếp

 

Em bươn chải phố phường

Nuôi chồng không uốn cong ngòi bút

Anh thủ gôn xó bếp

Hầu em chăm con

 

Có vui nào vui hơn

Chiều nay được tặng em

Món riêu cua món đậu chiên em thích

Và món nữa tuyệt vời là mấy vần xung kích

THƠ GIÀNH TỰ DO !

 

Đà Lạt 1997

                                                                                                           

                                                                                   

NHƯNG LÀM SAO CÂM NÍN

 

Sầu vạn cổ thì vẫn sầu vạn cổ

Ta yêu người mà người chẳng yêu ta

Người thoáng gặp rồi mịt mù sương gió

Hoa hé cười mới đó đã tàn hoa…

 

Sầu vạn cổ,ừ,có gì đâu khác

Chỉ xé lòng nỗi đau đớn này thôi :

Nhâng nháo khắp đời quân đểu ác

Đang hè nhau hành hạ con người

 

Quân đểu ác thời nào mà chẳng lắm

Riêng thời nay chúng điêu luyện phi thường

Cái ngục tối lại lên màu tươi thắm

Sợi dây xiềng mềm mại đến thân thương

 

Ta bình lặng ôm mối sầu vạn cổ

Nhưng làm sao câm nín nỗi đau đời

Quân đểu ác giở muôn trò nhập nhọa

Bao người đang lìa bỏ chính con người .

 

Đà Lạt 1997

 

BI KỊCH HÓT

 

Tưởng bay ngàn dặm thơ

Hoá vòng vo nhảy nhót

Giữa cái lồng rất to

Tự đan bằng tiếng hót .

 

Đà Lạt 1997

 

OAN HỒN DÂNG

TRĨU NẶNG CẢ MÂY TRỜI

 

Sớm thu này trời đất dễ thương sao

Hổn muốn lịm với ngàn hương Đà Lạt

Ai đó vậy mắt rưng nhìn ngan ngát

Quyến ta vào muôn nẻo tiêu dao

 

Nhưng không thể,không thể nào thế được

Cơn cớ gì u ẩn dựng hồn ta

Như tất thảy cõi đời nung nấu uất

Trước bao nhiêu ngang trái ngập sơn hà

 

Vâng,ngay cả giữa ngày đẹp nhất

Tôi chẳng sao nguôi nghĩ đến các người

Những thân phận mỏi mòn dập vùi oan khuất

Oan hồn dâng trĩu nặng cả mây trời

 

Oan hồn dâng trĩu nặng cả mây trời

Oan hồn dâng trĩu nặng cả mây trời

Oan hồn dâng…

                           Đất Việt của tôi ơi !...

 

Đà Lạt 1997

 

CÂU VÈ CHỢT LƯỢM

 

Gậy ông này đập lưng ông

Mồm thì giảng đạo tay lòng thòng vơ

Mặt lì nên chẳng biết dơ

Lời lời đanh thép gậy giờ đập lưng

Nào ai khảo nào ai xưng

Nào ai xới lật mà tưng cả đời !

 

Đà Lạt 1997

 

LỊCH SỬ VÀ LỊCH SỬ

 

Có mồm mép lu loa thành lịch sử

Có máu thiêng lặng thấm hoá sa bồi

Máu cuộn xoáy mạch ngầm xói lên thời phán xử

Mọi tấn tuồng tráo trở sẽ phanh phơi .

 

Đà Lạt 1997

 

                                                                                                           

LẠI NGẪM VỀ HẠNH PHÚC

 

Ta đang sống đây những năm tháng đọa đày

Đêm giữa ban ngày

Bốn bề cửa chờn vờn cú quạ

Ngọn lửa thơ anh thắp giữa miền băng giá

Chỉ mắt em nhìn cho bể ấm trời êm

 

Chỉ mắt em nhìn cho bể ấm trời êm

Đôi mắt thuở nào hỏi anh về hạnh phúc

Câu hỏi muôn trùng chênh vênh thiên đường địa ngục

Câu hỏi mang mang thế thái nhân tình

 

Anh từng lao vào chốn thập tử nhất sinh

Mà cảm nhận như mình hạnh phúc

Hồn phơi phới bay về một chân trời hoà mục

Và tử thần khi ấy cũng chào thua

 

Thong dong bước đời vướng đụng cả triều vua

Cả mạng lưới bùng nhùng ù lì vô cảm

Mọi thói gian manh mọi trò đểu cáng

Thong dong bước đời thanh thản luơng tâm 

 

Trong tai ương hạnh phúc lại ươm mầm

Hạnh phúc là gì,giữa cảnh đoạ đày anh vụt hiểu

Khi soi trong mắt em,trong mắt em hiền dịu

Hạnh phúc là thanh thản lương tâm

 

 

Hạnh phúc là thanh thản lương tâm

Hạnh phúc là thanh thản lương tâm .

 

Đà Lạt 1997

                                                                                                           

                                                         

 

KHÔNG,MẸ ƠI…

 

Dẫu biết rằng đành phải quen mà sống

Quen những mặt trơ lì những miệng trơn lu

Quen đừng tin yêu quen đừng mơ mộng

Quen giả ngu giả điếc giả mù

 

 

Quen cả bùn nhớp tận sắc trời thu

Đêm ngào ngạt nẻo tường vi bỗng ầm ầm chó sủa

Và bạn bè văn chương một thuở

Đứa nhơn nhơn vác bút đi bồi

Thằng vênh vang chức tước ăn chơi

Thằng lon ton kiêm nghề mật vụ

Tất cả

           tất cả mọi điều

                                   có thể đành quen

 

 

Duy một điều không thể nào quen

Không thể nào quen nhìn lưng còng của mẹ

Dẫu con biết nghìn năm mẹ đã còng như thế

Còng đến đáy ruộng đồng

Còng mất con mất cháu mất chồng

Để vẫn hoàn còng đứng ngồi dón dén

Mắt mờ đục miệng phào móm mém

"Nhờ ơn trên,nhớ ơn trên…"

 

Không,mẹ ơi,con không thể nào quen !

 

Đà Lạt 1997

 

 

                                                                                                           

                                                        

Ừ THÌ…

 

      Tặng tôi

 

 

 

Giữa dòng ngày tháng khơi khơi

Tỷ năm trước tỷ năm đời sau ta

Mang mang giữa triệu thiên hà

Đời mình chớp mắt thôi mà kể chi

Cớ sao trằn trọc cách gì

Cớ sao nung nấu lạ kỳ hồn ta

Ừ thì chớp mắt thôi,mà

Vẫn không thể sống không ra giống người.

 

Đà Lạt 1997

           

                                                                                               

                                                        

 

 

TÔI GỬI THƠ TÔI

 VÀO NGỌN GIÓ CAO NGUYÊN

 

 

 

Tôi gửi thơ tôi vào ngọn gió cao nguyên

Mặc bao kẻ bầm gan vì một lời ngay thật

Gió cứ thổi điệu vần này chân chất

Bọn giả hình lừa đảo chớ hòng yên

 

 

Tôi gửi thơ tôi vào ngọn gió cao nguyên

Thong dong thơ bay khắp mọi miền

Đến với muôn lòng yêu lẽ phải

Lòng mở với lòng thơ kết duyên .

 

Đà Lạt 1997

                                                                                                           

TRÍ THỨC NGÀY NAY

 

Trí thức hay là trí ngủ đây

Thức mà như ngủ mặc đời lay

Ngủ mà lớn lối mình đang thức

Thức thật làm sao thoát đoạ đầy .

 

Đà Lạt 1997

 

THƠ XUÂN

TẶNG TÚ SÓT TÚ XUÂN

 

Tú Sót xuân này xót Tú Xuân

Xót cùng thiên hạ khắp bàng dân

Nháo nhâng đầy tớ đầy dân uất

Nợ máu quyền dân đảo mấy lần

Xót nước chưa hè nghe cuốc cuốc

Xót dân xuân thế vẫn phân thân

Thái bình đến độ trùm non nước

Tú Sót nâng tràn rượu Tú Xuân .

 

Đà Lạt

Xuân 1998

                        _________________________________________

 

GHI CHÚ :

* Tú Sót,bút danh của Chu Thành,bạn của Tú Xuân (Hà Sĩ Phu)

và Bùi Minh Quốc

* Bài này Bùi Minh Quốc viết khi đang bị quản chế (lần thứ nhất)

nhận được thư Tú Sót hỏi thăm tình cảnh Tú Xuân cũng đang bị quản chế (không văn bản)

* Cũng thời gian này lão tướng Trần Độ ở Hà Nội bi công an sách nhiễu,nhân dân Thái Bình nổi dậy chống cường hào mới tham nhũng áp bức dân

* Tú Xuân có thứ rượu tự chưng cất rất ngon .

 

TRI ÂN NGƯỜI CHƯA GẶP*

Tấm quà người tặng tấm lòng xuân

Đêm lạnh hồn thơ ngát lửa trầm

Gợi nhớ thuở nào bom đạn thế

Thơ mình vẫn hát giữa lòng dân .

 

Đà Lạt xuân Mậu Dần 1998

Trong vòng quản chế

(lần thứ nhất)

___________________

 

*Giữa cảnh lao lung,thường nhận được quà

của các bạn chưa từng được gặp từ các nơi

gửi cho,nên có thơ này.(BMQ)

                                                                                               

 

TRONG VÒNG QUẢN CHẾ,

TIỄN NĂM CỌP ĐÓN NĂM MÈO,

GỬI MẤY VẦN THĂM BÁC TÚ XUÂN

CŨNG BỊ QUẢN CHẾ(KHÔNG VĂN BẢN)

 

Đầu xuân gửi bác Tú tu Xuân

Vượt mọi rào ngăn thơ nối vần

Vịnh cọp hằm hè khoe móng vuốt*

Vẽ mèo nhờn mép khoét tàn dân*

Quái chiêu câu đối càng tinh quái

Thi tứ siêu siêu cứ xuất dần

Khinh lũ cọp mèo đua móng mép**

Tu Xuân ấy mới thật tu thần .

 

Đà Lạt

Xuân 1998 Mậu Dần

_______________________________

 

* Đến năm Rồng sang năm Rắn,hai câu này

đổi thành :

    Vẽ rắn ngoằn ngoè khoe nọc hiểm

    Vịnh rồng lộn kiếp hiếp tàn dân

** Câu này đổi thành :

    Khinh lũ rắn rồng đua móng nọc

                                                         

ĐÊM THÁI BÌNH

 

Đêm Thái Bình ếch nhái râm ran

Lầu cao quan chức rượu bia tràn

Đại tá thương binh ngồi góc xóm

Ôm vết thương thầm nung ứa gan .

 

Đà Lạt 1998

                                                        

 

 

NÔNG NỖI GÌ…

 

          Cho Trầm và Vũ*

 

 

Nông nỗi gì quay quắt

Như men chắt nghìn thu

Nghìn thu vùi lặng ngắt

Chợt bùng say mịt mù

 

 

Nước mắt ai trào lửa

Dội bỏng ngực ai đây

Nên một đời nặng nợ

Nên một đời ngơ ngây

 

 

Đành hanh là số phận

Cho gặp rồi bắt xa

Bắt nói cười rổn rảng

Mà con tim vỡ oà

 

 

Xoay vần chi ác độc

Bắt cuối bể đầu non

Bắt nắng nên thảm khốc

Bắt mưa thành sắt son

Đà Lạt 1998

_______________

 

* Hai nhân vật chính trong tiểu thuyết

"Chuyện của người khách lạ" của Bùi Minh Quốc

THƠ TẶNG HÀNG THÔNG

NGOÀI CỬA SỔ

 

 

                 Tặng Hà Sĩ Phu,Tiêu Dao Bảo Cự

                  và các Việt Sĩ Phu

 

 

 

 

Bên cửa thông reo nhạc vút trời

Đây người bạn thắm của hồn tôi

Niềm thơ vừa chớm hoài thai đã

Nghe dạt dào thông xanh đưa nôi

 

 

 

Thơ hát đời thông cho gió dâng

Cho ai xa cách hoá nên gần

Thơ vươn cánh đập bung xiềng xích

Góp với xa gần một điệu xuân .

 

Đà Lạt 1.1.1999

trong vòng quản chế

(lần thứ nhất)

 

 

                                                                    

LƯƠNG TRI

 

          Tặng anh Trần Độ

 

 

 

 

Ai khóc bể dâu buồn,ai nhấm nháp cô đơn

Ai xuôi tay nuốt nghẹn oán hờn

Ai tìm động hoa vàng núi biếc

Ai rong chơi hát điệu vô thường ?

 

 

Đêm nặng trùm đêm, đời lịm ngủ

Chỉ cuồng vọng hỗn mang gào rú

 

 

Nhưng thế gian này không hẳn thế đâu

Luôn vẫn có ai đâu đó ngẩng đầu

 

 

Kìa ai như anh trầm tĩnh ngẩng đầu

Xuyên lốc gió

Nghe âm âm đâu đó…

 

 

Nghe âm âm đâu đó nấu nung gì ?

Vẫn âm âm đâu đó nấu nung gì ?

Anh nhận ra rồi :

                            nung nấu của lương tri

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

                                                                  

 

 

 

 

 

 

Máu muôn đời vẫn cuộn mạch lương tri

Cái nguồn mạch không phép gì chẹn nổi

Ngay cả giữa cõi lòng mê muội tối

Vẫn chập chờn le lói tiếng lương tri

Dẫu ai kia ngao ngán chẳng tin gì

Nghe tiếng gọi biết niềm tin không chết

Đêm lạnh dẫu bốn bề tê lặng hết

Vẫn còn người lên tiếng-tiếng lương tri

 

 

Chọc đêm dày tiếng gọi rọi dường đi

Cái tiếng gọi ánh bừng như lửa thức

Người gọi người đêm thẳm thắp muôn sao

Cái tiếng gọi vỗ hồn tôi rạo rực

Tóc bạc bỗng xanh ngời,chân mỏi lại nôn nao…

 

Đà Lạt đêm 10.1.1999

Trong vòng quản chế

(lần thứ nhất)

nghe tin anh Trần Độ vừa bị

khai trừ khỏi Đảng

 

         

           

                                                           

                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                   

CÓ MỘT PHÉP MÀU

TÊN GỌI LÀ THƠ

 

 

               Có những phút ngã lòng

               Tôi vịn câu thơ mà đứng dậy

                       PHÙNG QUÁN

 

 

 

 

Bị dồn sát chân tường

Thi sĩ

Tưởng chừng ngã quị

 

 

Tứ bề hùm sói khuyển ưng

Điêu luyện mọi ngón rừng

Thay nhau bủa nện

Dai dẳng đòn hèn hiểm

 

 

Thi sĩ ơi

Một đời

Chỉ có thơ thôi

Trái tim thơ nho nhỏ

Cây đàn thơ nho nhỏ

Làm sao chống đỡ ?

                                                

Nhưng lạ chưa

Thi sĩ

Tựa vào thơ

Chỉ mỗi tựa vào thơ

Ngoan cường chống trả

 

 

Thơ ngân lời yêu trước những gì đáng trân trọng nâng niu

Thơ ói mửa trước những gì tởm lợm

 

 

Đường tới tự do

Thơ dấn mình lên trước

Thơ đi trần trụi thơ

Bao người sau vững bước

 

 

Thơ gọi thơ dậy các phương trời

Thơ cưu mang tâm huyết muôn đời

Thơ chấp nhận đương đầu quỉ dữ

Thơ song hành lịch sử

Chắp cánh vào tương lai

 

 

Tôi chưa hề tin phép màu thần thánh

Nhưng tôi tin có một phép màu cực mạnh

Cái phép màu tên gọi là THƠ .

 

Đà Lạt 1.1999

           

                                                           

                                                             

EM RU ANH…

 

 

 

 

Em ru anh mà anh nào ngủ được

Nghe nỗi gì đay nghiến đất trời ta

Đêm bẳn hẳn réo khàn con cuốc cuốc

Bé rao hàng đứt họng giữa phồn hoa .

 

Đà Lạt 1999

                                            

 

 

EM KHƠI NGUỒN…

 

 

 

 

Em khơi nguồn thơ anh

Mà em đâu biết thế

Em dồi dập thác gành

Cho hồn anh trời bể

 

 

Em tái tạo đời anh

Mà em đâu biết thế

Hồn xanh đầu bạc nhanh

Xin mình anh rưng lệ .

 

 

Đà Lạt 7.1999

 

 

 

 

 

 

 

 

NGHĨ VỀ THƠ

 

 

 

 

Thi sĩ chật công đường quán nhậu

Hí há phì phà thơ mất máu

 

 

Đất nước bốn mùa lũ lụt thơ ca

Có giọt chữ nào đọng mảy phù sa ?

 

 

Những câu thơ như phóng đến tận cùng mọi điều phải nói

Mà xem ra chưa nói được gì

Đời xám nặng mây chì

Thơ lao xao mưa bấc

 

 

Sao bỗng muốn quăng cả hồn lẫn bút

Cái cây bút nhẹ tênh mà vương nợ chi mà

Nhưng cứ mãi vậy thôi,mãi còng lưng cõng bút

Từng bước nhọc nhằn rút ngắn dặm trời xa .

 

Đà Nẵng 9.1999

 

                                           

MẸ NGẨN NGƠ ĐI…

 

 

 

 

Những đứa con xưa mẹ nuôi giấu dưới hầm

Nay đua nhau xây nhà bạc tỉ

Và tuyên bố xanh dờn :

                                       gia tài xin của mẹ

 

 

Mẹ ngẩn  ngơ đi đầu trời cuối bể :

- Có ai tầm chiếc cuốc mòn ?

- Có ai tầm chiếc cuốc mòn ?

- Có ai ?

              Có ai ?

                          Này chiếc cuốc mòn

Ta đổi ngàn vàng che mặt cho con .

 

Đà Nẵng 9.1999

 

   

NGHĨ Ở CÔN SƠN

Ai sinh ra Lê Lợi ?

Ai sinh ra Nguyễn Trãi ?

Ai tôn phù Lê Lợi ?

Ai giết oan Nguyễn Trãi ?

Ai ?

Ai ?

 

 

Có gì mà hỏi mãi

Đại Việt mình chứ ai .

 

Côn Sơn

23.1.2000

 

                                         

MỘT MÌNH TRÈO YÊN TỬ

Một mình trèo Yên Tử

Tay bíu cành trúc khô

Tới đỉnh làm chiếc sáo

Vi vu gửi vi vô .

 

Yên Tử

24.1.2000

 

 

NGHIỆP

Mình nung nấu một đời

Người liếc nửa giây chơi

Tuột trôi hay loé chớp

Cũng đành vậy thơ ơi !

 

Đà Lạt 9.2000

 

 

                                                                

GIẤY TRẮNG ĐÈN KHUYA

 

Giấy trắng đèn khuya mộng trắng tinh

Miền trinh ngóng nhận một niềm trinh

Tay run bút ứa lên hồn máu

Đâu dám…khi thơ chửa thật mình .

 

Đà Lạt 9.2000

 

                                                                  

XƯA ĐAU, NGHÌN DẶM…

 

Xưa đau,nghìn dặm thành tri kỷ

Máu lệ thấm lòng thơ gặp thơ

Nay vui ra ngõ đụng thi sĩ

Vần điệu đua tuôn thơ hững hờ .

 

Đà Lạt 2.2000

 

QUÁ LỤC TUẦN CẢM TÁC

 

Chớp mắt thôi mà quá sáu mươi

Tối ngày thơ thẩn tối ngày chơi

Cứng đầu gai mắt thường bươu trán

Ngứa lưỡi trêu em ngất ngưởng trời

Thơ thẩn thẩn thơ hoài chửa chán

Lại xoay tiểu thuyết thuyết cho vơi

Lòng son bút thẳng tu tròn kiếp

Đời mấy long đong vẫn đẹp đời .

 

Đà Lạt 3.10.2000

HÀ NỘI ANH VỀ…(1)

 

Hà Nội anh về không hộ khẩu

Chiều lặng độc hành cùng nắm đất Duy Xuyên

Đêm xuống thu tàn người bảo khai tạm trú

Trời thẳm lòng hồ nhói một sắc xanh nguyên .

 

Hà Nội 10.11.2000

HÈN TRIẾT

 

Thôi tạm hèn một phút

Lùi lại chút có sao

Chờ cánh kia xé rào xông trước

 

 

Tạm hèn chiến dịch này

Tớ đang sốt rét đây

Tạm hèn thêm một đợt

Sắp đề bạt nâng lương

 

 

Vào trung ương cái đã

Rồi nói năng ra tuồng

Tạm hèn thêm một khoá

 

 

Kìa mấy đứa ngu điên

Lo nỗi hèn thiên hạ

Hồn cứ luôn vật vã

Vắt bớt từng giọt hèn

Âm mưu gì thế hả ?

 

Hà Nội 13.11.2000

 

NHÂN DẠO CHƠI

PHƯỜNG KHÁN XUÂN

GHÉ XEM VỤ LỘ TẨY TỤ ĐIỂM

BUÔN THẦN BÁN THÁNH

 

Trông kìa mặt nạ tán tàn rơi

Quỉ thánh nhôm nhoam dở khóc cười

Oai thiêng nặng nặng mùi thiêng thủm

Đáng kiếp ! Cho tong cả vốn lời !

 

Thăng Long 15.7.2001

VỊNH CẢNH DÃY CHẾT

CỦA BỌN THẺ ĐỎ TIM ĐEN

 

             (Hoạ bài"Thao thức"* của

         tác giả TRƯƠNG CÔNG ĐỨC)

 

 

Thế phải canh tân bụng vẫn chờn

Tim đen thẻ đỏ cứ lờn vơn

Sắc tàn mệnh héo thân ung rữa

Còn cố ngo ngoe điệu sóng dờn

Thiên hạ thong dong đua trí lực

Riêng mình bạo bệnh giật từng cơn

Lòi mặt chơi gian là chết rấp

Hô hét muôn năm chẳng lại hồn .

Đà Lạt

25.7.2001

_______________

* Bài xướng :            

               THAO THỨC

    (Đăng báo "Người cao tuổi" số

             50 tháng 4.2001)

 

Giấc ngủ năm canh vẫn chập chờn

Bởi hồn non nước cứ chơn vơn

Phập phù hơi thở nên thoi thóp

Loạng choạng chân lê bước dập dờn

Đi suốt giang san tìm loại thuốc

Thấy toàn sâu mọt nghiến từng cơn

Vĩ nhân sao hãy còn mê ngủ

Tỉnh dậy tìm phương giữ quốc hồn .

 

          TRƯƠNG CÔNG ĐỨC

        (105 Lý Tử Trọng-Vũng Tàu)

 

                                                       

 

 

CHIỀU MƯA THỊT CHÓ

 

Rưng rức mưa rây chiều thịt chó

Chén rượu tri âm lạc túy hồn

Nhìn nhau râu tóc ngầu sương gió

Ly choang chúc biệt một thời bôn* .

 

Đà Lạt 8.2001

  *Lời dặn biên tập: câu này giữ nguyên được thì rất sướng cho tác giả,nếu cực chẳng đã phải đổi để đăng  thì đổi = Ly choang cười ngạo những khờ khôn

 

 

               CÂU ĐỐI

       TẾ SỐNG NHÀ CÁCH MẠNG LÃO THÀNH

 

      NGUYỄN HỮU ĐANG

 

* Dâng TỔ QUỐC kỳ đài ĐỘC LẬP vun gốc NHÂN VĂN

                                                                một đời trong trắng

* Hiến NHÂN DÂN diệu ý TỰ DO đắp nền PHÁP TRỊ

                                                             muôn thuở sáng ngời

 

 

         Đà Lạt

         2.9.2001

 

 

THƠ CHÚC TRƯỜNG THỌ

HAI BÁC

HOÀNG MINH CHÍNH-LÊ HỒNG NGỌC

 

Minh Chính đường ngay một chí bền

Lão niên phong khí vận thanh niên

Lao lung hồn vẫn linh Hồng Ngọc

Bão táp ung dung bước đại thiền

Háy mắt khinh trò khua mác rỉ

Nhếch cười nghe hú lưỡi lê điên

Xem đi xét lại đời vui chứ

Vạch ác phơi gian xử nhãn tiền .

 

Đà Lạt

2.9.2001

 

 

 

NỖI THƠ

 

Nhân đọc các bài báo về những

gia đình có công với nước mấy

chục năm vác đơn đi xin lại tài

sản cho đầy tớ mượn

 

Tôi

      nghẹn cổ

      tắc lời

Bao vật vã tìm tòi câu chữ

Bao săn đuổi nhạc hình

Bao

       thi xiếc

       văn binh

Thảy đều nhạt thếch

Trước dáng mạo nhơn nhơn

Phường

             vỗ nợ

                        vô ơn

                                   sấp mặt .

 

Đà Lạt

2.9.2001

 

 

KÍNH GỬI CHỊ XUÂN HƯƠNG

 

 

 

 

Thưa chị thân em đích thị hèn

Lại toan thơ phú những mon men

Kiếm ăn ba chữ xoay lòi tói

Tìm ghế dăm câu xiếc nhập nhèm

Bút rỉ bồi son ton sếp bự

Mực hoen bôi phứa đứa hom hem

Đêm qua chợt tỉnh đời văn nhục

Ngày lại xênh xang ghế bút quèn .

 

Đà Lạt

27.9.2001

 

 

KÍNH BÁO CỤ ĐỒ CHIỂU

 

 

 

 

Bao nghẹn uất Nguyệt Nga xé trời kêu chẳng thấu

Giữa chợ đời biệt dạng Lục Vân Tiên

Hảo hớn bận giang hồ quán nhậu

Thi nhau bốc phét để quên hèn .

 

Đà Lạt

1.10.2001

VỀ MỘT TÊN BỒI BÚT

 

 

 

 

Bố

bút thẳng

                 đau đời

Con

uốn cong

                đè người

                               móc họng .

 

Đà Lạt

2.10.2001

 

BÀI THƠ BẢO VỆ MÔI TRƯỜNG

 

 

 

 

Rừng biển ruộng sình địa ngục

Các thiên thần nối nhau

                                       nối nhau

                                                      toác ngực

máu tuôn .

 

 

Máu tuôn…

Máu vọt rựng thiên đường

                                           vào tiệc

chen nhau

                  đua nhau

những mặt bự bay mùi xác chết

lời tuôn

lời tuôn…

chữ nghĩa linh lươn

                                 khí hậu nhầy nhờn .

 

 

Không ai buồn nôn .

 

Faifo Đà Nẵng

Đêm 1.10.2001

 

 

 

 

CÕI HIỀN

 

        cho Hiền

 

 

Hoa gì nay mới gặp

Gọi thầm hoa không tên

Sắc riêng trời thanh sắc

Hương thấm lòng hương nguyên

 

Chiều nghiêng sầu quanh quất

Nỗi gì vây bủa ta

 

Hỏi người,người đã khuất

Hỏi ngày,ngày thẳm xa

Hỏi tình,tình đã mất

Hỏi đời,lần lữa qua…

 

Chiều nghiêng sầu quanh quất

Một mình ta tìm ta

 

Duyên mệnh nào đưa dắt

Hoa gọi về tuổi hoa

 

Hoa nhìn cho muôn hoa

Cho cõi hiền như Mẹ

Cho thơ hồng tuổi Bé

Em vào thơ ú oà

 

Xin gọi em Hiền hoa .

 

Hà Nội 27.10.2001

 

 

PHÀ ĐEN HOÀI NIỆM

 

               Nhớ Lữ Huy Nguyên

               Tặng Nguyễn Trung Thu

 

Phà đen anh rộp vai ba gác

Chiều buồn quán cóc ngắm hoài em

Hồng ơi dòng xiết hơn dồi thác

Ngày tắm đêm bơi sóng quậy niềm…

 

 

Ba gác thơ lăn từ nẻo ấy

Độc hành gân cổ gã thư sinh

Đôi khi ngớ ngã rồi ơ dậy

Nhìn lũ manh tâm ngáng cẳng mình .

 

Hà Nội

1.11.2001

 

Thơ trên đường lãng du bằng xe máy Hà Nội - Lạng Sơn

 - Cao Bằng - Bắc Kạn - Thái Nguyên - Tuyên Quang -

Hà Giang - Yên Bái - Lào Cai - Việt Trì - Tam Đảo .

                    7.11.2001 - 5.12.2001

 

 

VỚI TRỜI THU VIỆT BẮC

 

 

Đà Lạt bên em không trọn giấc

Một mình một sớm rẽ sơn khê

Em ơi trằn trọc từ mây gió

Trời thu Việt Bắc gọi anh về

 

Thái nguyên

9.11.2001

Bắc Kạn

26.11.2001

 

 

TIẾNG MÁU BIÊN CƯƠNG

 

 

Tổ Quốc còn đau món nợ Tân Trào

Con nghe buốt dọc biên cương tiếng máu

Tiếng người xưa truyền muôn đời con cháu :

Một tấc giang sơn không được để hao mòn !

 

Tân Trào

10.11.2001

Bản Giốc

24.11.2001

 

 

VỚI SÔNG LÔ

 

 

Hãy cuộn trào lên với biển xa

Sông Lô bi tráng của hồn ta

Cuốn phăng rác rến đang duyềnh khắp

Cho đời nguyên vẹn bản hùng ca !

 

Tuyên Quang

28.11.2001

 

 

DẶM YÊU

 

 

 

Một xe tám mốt* vững yên cương

Một áo blu-dông đẫm bụi đường

Rong ruổi với trời thu Việt Bắc

Bồi hồi mỗi dặm mỗi yêu thương .

 

Tam Đảo

Trưa 5.12.2001

                        __________________________

 

* Xe Cup 81/50 phân khối của hãng Honda.Mua lại của con gái đại tá cựu chiến binh

Lê Thăng

 

 BÀI THƠ TÌNH

 Ở THÁI NGUYÊN

 

Bỗng sợ thấy lòng vương vấn nhau

Vấn vương chi để ngẩn ngơ sầu

Nỗi riêng khôn giữ thầm riêng nửa

Trời hỡi làm sao quên được nhau !

 

 

Ta cúi xin trời bắt phải quên

Ừ quên có lẽ đỡ ưu phiền

Thôi anh thu lại bao niềm nhớ

Vào những đêm dài mưa nhức đêm

 

 

Thôi em cứ mãi xa vời thế

Để anh mơ trọn giấc mơ hờ

Để em cứ mãi hồn nhiên thế

Ríu rít vui đùa trong nắng thơ .

 

Thái Nguyên

đêm 13.11.2001

 

MÁU THÉT

 

 

 

Biên cương

Biên cương

Một mình tôi

                      một xe tàng

                                          lầm lũi

Tới Nam Quan

                         chẳng thấy Mục Nam Quan

Câu thơ cũ

                  chợt vang

                                   buốt nhói

"Mục Nam Quan đến Mũi Cà Mau"*

Giếng Phi Khanh

                            suối Nguyễn Trãi

                                                         giờ đâu ?

Đâu ?

          Đâu ?

Lệ cha ông

                  tuôn chảy

                                    thần sầu

Máu cháu con

                        ngút núi

                                       phơi ngầu

Mười bảy

                tháng hai

                                 một ngàn chín trăm bảy chín .

 

Tôi đứng sựng

                        giữa chiều

  tím lịm

Nghe toàn thân

                         run rẩy

                                    quốc hồn dâng

                                                             máu thét

Máu thét gọi

                     ngàn năm đất Việt

Máu thét gọi

                     những ai Việt Nam

Có nghe chăng

                         máu thét

lệ tràn

Trên từng tấc

                       giang san

                                         TỪNG TẤC !

 

Lạng Sơn 11.2001

 

_____________

* Thơ Tố Hữu

 

 

ĐÊM MƠ VỀ BÉ

Giây phút ấy thật không

Chúng mình về thơ trẻ

Tim réo nhịp lửa nồng

Cuồng nhiên hoà thanh thể

 

 

Rồi thoắt như bay đi

Mỗi mình ôm trống trải

Mỗi mình ôm khắc khoải

Những giây phút diệu kỳ .

 

Lạng Sơn

đêm 20.11.2001

 

                    TRƯỚC TƯỢNG ĐÀI

                    KHỞI NGHĨA YÊN BÁI

 

                           Máy chém giương hết cỡ bạo quyền

                           Các nghĩa sĩ bước lên đài lẫm liệt

                           Tiếng hát tự do vút qua cõi chết

                           Vọng khắp trời Tổ Quốc mãi linh thiêng.

                                Yên Bái,cuối 11.2001

 

 

RU XA

 

 

     cho Bé xa

 

 

 

Bé xa Bé xa

Giờ Bé ngủ nha

Choàng Bé đêm hoa

Anh ru,ru vọng

Anh ru,ru xa

 

 

 

Tay anh lóng ngóng

Lòng anh dịu mềm

Anh ru thật êm

Ngoan ngoan Bé ngủ

Anh ru anh ru

Qua trời bão tố

Anh ru anh ru

Qua đồi mượt cỏ

À ơi bão tố

Lùi xa lùi xa

À ơi đồi cỏ

Ru thơm mượt mà

Bé xa Bé xa

Ngủ ngon vào mộng

À ơi tiên nga

Này anh ru vọng

À ơi ngọc ngà

Này anh ru xa

Ru xa,ru xa…

 

Hà Nội

Đêm 6.12.2001

 

 

HÀ NỘI,MỘT MÌNH…

 

Hà Nội một mình một chén suông

Em xa em có thấu mưa buồn

Men dâng lòng vẫn run thời tiết

Chỉ sợ phương em gió lạc hồn .

 

Hà Nội

10.12.2001

 

XUÂN MƠ

 

 

 

 

Chợt một nguồn hương lạ

Thoảng đến tự ngàn trùng

Chắc xuân vừa dậy đó

Em hiện từ mông lung

 

 

Mơ mơ qua ngàn trùng

Anh thấy Em ngà ngọc

Anh nâng niu muốn khóc

Nâng Em vào nhạc hương

 

 

Hương ngàn trùng ngan ngát

Nhạc ngàn trùng ngàn thương

Ngọc ngà Em anh hát

Tắm Em vào nhạc hương .

 

Hà Nội

đêm 10.12.2001

 

HÀ NỘI ANH VỀ…(2)

 

 

 

Hà Nội anh về chiều đông lầm lũi

Những nàng tiên xưa chùng cánh nhệu buồn

Những nàng tiên nay bay bay vời vợi

Độc ẩm Tây hồ cụng váy nàng sương .

 

Hà Nội

11.12.2001

 

 

 

THƠ TẶNG CỐ NHÂN

 

 

 

 

Đôi mắt thơ ngước lên khoảng trời hạnh thắm

Bập bẹ đầu đời lời ngỏ tuổi mười lăm

Em đâu biết những năm dài lửa đạn

Một khoảng trời hạnh thắm vẫn đăm đăm

 

 

Bao hụt hẫng nguôi rồi anh cám ơn số phận

Đã không cuốn em vào sóng gió đời anh

Anh vui gánh mọi gieo neo quốc vận

Cho em xa một cõi an bình

 

 

Xin cám ơn xin cám ơn số phận

Đã cho anh lành lặn trở về

Được soi mắt vào khoảng trời hạnh thắm

Được mở lòng muôn dặm tới em xưa .

 

Hà Nội

16.12.2001

 

 

 

 

XIN HÃY ĐẾN ĐÂY !

 

 

 

 

Những rung cảm mơ hồ chợt tấy

ý mới chợt lung linh

và nhạc hình động đậy

và câu thơ gây gấy hoài thai…

tôi lẩy bẩy mỗi ngày ghi vào cuốn sổ

hề hấn gì chúng nó

mà nỡ nào chúng cướp của tôi ?

 

 

Hỡi những ai từng đọc thơ tôi

hỡi những ai hằng trân trọng con người

xin hãy đến đây

xin hãy đến đây

dưới trời xanh Hà Nội xanh ngời

tận mắt thấy bàn tay man rợ

móc bào thai thơ

xâu xé hồn thơ

 

 

Tội ác nghìn xưa lặp lại đến bao giờ ?

 

Thanh Trì 8.1.02

bị công an bắt giữ

lấy mất sổ ghi chép và nháp thơ

Đà Lạt 18.11.02

 

THÁCH

 

 

 

Nào súng nào loa nào mã tà

Bịt mồm bẻ bút được nhau a ?

Băm mốt băm ra ba mặt thớt

Thách bay quản nổi óc tim ta !

 

13.1.2002

trên đường bị áp giải

từ Thanh Trì về Đà Lạt

 

 

 

 

HUYỀN CA

 

 

 

 

Bừng mắt tinh mơ Em hiện ra

Sau màn thơ biếc cuối trời xa

Hồn anh tắt nhạc từ lâu lắm

Bỗng trào sống dậy suối huyền ca

 

 

Huyền ca gửi gió đến riêng Em

Chỉ Em rung thấu tận riêng niềm

Lỡ khi gió trở,chìm cô quạnh

Em ủ riêng lòng tự hát lên .

 

Đà Lạt

21.1.2002

 

 

 

EM CẮT TÓC CHO ANH

 

 

 

 

Em cắt tóc cho anh

Sợi bạc lấn sợi xanh

Mười ngón em ban phép

Thơ lại về tuổi xanh .

 

Đà Lạt

21.1.2002

 

 

HỌA BÀI

"VỊNH BỨC ĐỊA ĐỒ RÁCH"

CỦA CỤ TẢN ĐÀ

 

 

Tái thế nay ngồi núi Tản coi

Nước non thành cỗ chúng say cười

Quốc doanh đầy tớ chen nhau cuốc

Sưu dịch chủ làm chủ áo tơi

Ải bắc lìa đau hồn tổ phụ

Biển đông cắt nhẹm cháu con chơi

Ứa gan mà ngó bao hèn sĩ

Nhắm mắt đang đua múa bút bồi .

 

Đà Lạt ngày giỗ Quý

21 Giêng Nhâm Ngọ

4.3.2002

 

                        ________________________

 

TẢN ĐÀ

VỊNH BỨC ĐỊA ĐỒ RÁCH

 

Nọ bức dư đồ thử đứng coi

Sông sông núi núi khéo bia cười

Biết bao lúc mới công vờn vẽ

Sao đến bây giờ rách tả tơi

Ấy trước ông cha mua để lại

Mà sau con cháu lấy làm chơi

Thôi thôi có trách chi đàn trẻ

Thôi để rồi ta sẽ liệu bồi .

              (Thơ Tản Đà-1925)

           NXB Văn Học tái bản 1986

             trong"Tuyển tập Tản Đà"

 

 

PHÉP LẠ

 

 

 

 

Chỉ một thoáng gợn buồn

Trong mắt em trong trẻo

Là trời anh mù sương

Là xuân anh vụt héo

 

 

Anh bối rối tìm thơ

Tặng em niềm khuây khoả

Nhưng thơ anh buồn quá

Tơ giăng nhện ơ hờ

 

 

Phép lạ đến không ngờ

Buồn thơ dồn gió mạnh

Cho hồn em vươn cánh

Vượt bay qua vực sầu .

 

Đà Lạt

20.3.2002

 

 

 

HỌA BÀI

"XEM TIỂU THUYẾT"Tờ chúc thư" CẢM ĐỀ"

CỦA CỤ TẢN ĐÀ

 

 

Kìa biết bao người chịu khổ,oan

Làng quê phố chợ đến non ngàn !

Mấy tên bự thế muôn trò cướp

Một lũ nịnh thần đủ mánh gian

Nín miệng chịu hèn ngu ngọng mãi ?

Khoanh tay sao quật đổ tham quan ?

Chúng đè được bấy đè luôn đấy

Dân có ngẩng dầu nuớc mới an .

Đà Lạt

3.4.2002

__________________

 

XEM TIỂU THUYẾT

"Tờ chúc thư" CẢM ĐỀ

 

Thật có hay là mắc tiếng oan

Kém năm trăm nữa đủ ba ngàn !

Hơi đồng đã sạch mồm quan lớn

Mặt sắt còn bia miệng thế gian

Cũng bởi thằng dân ngu quá lợn

Cho nên quân nó dễ làm quan

Đào mà đào được nên đào mãi

Mềm cứng bây giờ đất Vĩnh An.*

                    TẢN ĐÀ

        (An Nam tạp chí số 8-1927)

                              ______________________

                             * Tuần phủ Vĩnh Yên Đào Trọng Vận

nhân một vụ kiện tranh chấp gia tài đã

ăn của đút hai ngàn rưởi đồng.Tản Đà

gợi ý cho Ngô Tiếp viết tiểu thuyết"Tờ

chúc thư" nói về vụ này rồi lại có thơ

như trên

 

 

 

MỘT MÌNH…

 

 

 

Một mình một chén nhớ tri âm

Thèm được cùng nhau rượu với văn

Khinh lũ bạo quyền gây cách trở

Mạt đời nó sợ mối đồng tâm .

 

Đà Lạt

chiều 7.4.2002

 

 

 

THĂM BIÊN GIỚI,BỊ…

 

 

 

Thăm thú biên thùy bị chó đeo

Một phường một lũ bám leo nheo

Thấy thảm cho thằng chuyên xuỵt chó

Quẩn quanh trò mốc vẫn hoàn meo .

 

Đà Lạt

chiều 7.4.2002

 

 

_____________________

 

   Ngày 8.1.2002,sau chuyến đi thăm biên giới phía bắc

   bằng xe Honda 81,trên đường về Đà Lạt cũng bằng Honda 81,

   vừa ra khỏi Hà Nội một quãng,bị chặn bắt ở Thanh Trì,

   bị giam 3 ngày rồi bị điệu về Đà Lạt và bị quản chế

   lần thứ hai (lần thứ nhất từ 1997đến1999) .

 

LẠI…

 

Lại quản đây à ? Đây lại thơ

Thơ đây biển sóng phóng tung bờ

Thơ đây thơ của lòng dân nộ

Kìa lũ gian tan xác vật vờ  !

 

Đà Lạt

14.4.2002

 

CHỒNG CHẤT…

 

Chồng chất nỗi đời giăng mắc mãi

Tự nhiên mình thế biết làm sao

Mệnh thơ hồn nước hồn đương đại

Động bút là đau lệ muốn trào !

 

Đà Lạt

28.4.2002

 

                                            

MÀ SAO…

 

Màn xiếc lừa siêu chiêu sành điệu

Ngón xỉa ngầm đủ kiểu ngọt êm

Vẫn biết đời này muôn sự đểu*

Mà sao cứ mãi ngạc nhiên thêm*

 

Đà Lạt

28.4.2002

 

______________

 

* Hai câu này nương ý thơ cụ Hồ ("Nhật ký trong tù") :

       Vốn biết việc đời không phải dễ

       Mà nay càng thấy khó khăn hơn

 

ĐÁM CHÁY

 

 

 

Em gái âm thầm khóc hận Sở Khanh

xin em giọt nước mắt

chữa cháy rừng nguyên sinh

 

 

Đất nước thanh bình thình thình tá hoả

lửa rấm đã kinh niên

từ những quả tim nước đá

đóng cục vào lưng ghế an nhiên .

 

Đà Lạt

6.5.2002

 

 

 

 

NHÂN ĐỌC LẠI "SỐ ĐỎ"

CỦA VŨ TRỌNG PHỤNG

 

 

 

Thắp hương cầu ông Phụng tái sinh

lộn trái những thằng Xuân Thẻ Đỏ

lộn trái tận thằng gieo quốc nợ

đâu cần đợi trăm năm

chúng đua bung muôn vẻ mọi tầm .

 

Đà Lạt

6.5.2002

 

 

ĐỜI …

 

 

 

Đời

       cứ mãi xôn xao

Thơ

       muôn đời mất ngủ

Em

       mãi là chiêm bao

Anh

       cứ hoài bão tố .

 

Đà Lạt

8.5.2002

 

 

 

VỀ MỘT TÊN ĐÀO NGŨ

 

 

 

 

Đói,lại đói,cũng thường

Cũng thường bom pháo quét

Chỉ thằng chuyên dẻo mép

Len lén đánh bài chuồn

 

 

Bao người trụ tới chết

Nó mút mùa mạch lươn

 

 

Rồi một ngày trời đẹp

Giữa nhộn nhạo phố phường

Bỗng gặp cái mặt nhờn

- Mày chuồn đâu kỹ thiệt ?

 

 

Nó nhếch cười lịch thiệp :

- Tao chuồn vào trung ương !

 

Đà Lạt

3.6.2002

 

 

CHÂN DUNG HÈN SĨ

 

 

 

 

"Cứ im lặng là vàng !"

Hèn sĩ ca hèn triết

Ngày ngày nhai lại miết

Tưởng thấy mình cao sang .

 

Đà Lạt

13.6.2002

 

 

VIẾNG LÃO TƯỚNG TRẦN ĐỘ

 

 

 

Vì đại nghĩa chân nhân

Thân mấy độ trần thân

Tướng dẫu không nguyên giáp

Hồn vẫn vẹn tình dân

 

Đà Lạt

9.8.2002

 

 

HỒNG DẠI CỦA MUÔN ĐỜI

 

 

 

 

Hồng dại bên rào lặng nở

Con đường vô tận một mình đi

Chợt bước phong trần bỡ ngỡ

Hồng dại bên rào ngào ngạt niềm chi…

 

 

Mải mê con đường vô tận

Hồng dại bên rào thoắt đã xa xăm

Day dứt hương nồng số phận

Cho hồn mình giăng mắc với nghìn năm .

 

Đà Lạt

15.8.2002

 

 

THƠ TẶNG ANH VĂN

 

 

 

 

Nguyên Giáp phong trần giáp chẳng nguyên

Võ công lừng lẫy quá,cho nên…

Vừa xong đại thắng xương thành ghế

Văn tướng đành thua máu võ biền

Ba miếng đỉnh chung đồng chí choé

Một đời dân khổ vẫn triền miên

Những năm tháng cũ vì dân thế

Dân chủ bao giờ có Điện Biên ?

 

Đà Lạt

19.8.2002

 

 

 

HỌA BÀI

"THƠ TẶNG ANH VĂN"

 

 

 

 

Giáp chẳng nguyên còn tâm trí nguyên

Tâm thanh trí sáng cốt làm nên…

Ai say đại thắng mình lo tiếp

Tiếp bước văn minh vượt võ biền

Sáu mặt giành ngôi ngôi chấp choé

Ba hồi đục nước đục liên miên

Đã vì dân nguyện vì dân mãi

Dân chủ quyết làm có Điện Biên .

 

Đà Lạt

22.12.2002

 

 

LẠI NGHĨ VỀ THƠ

 

 

               Học theo Xuân Sách

 

 

 

 

Gíó lộng ngai hồng chân cố chen

Tim hồng từ ấy vẩn mây đen

Lộn về Việt Bắc xin bùa mế

Mế bảo nan y tại hám quyền

 

 

Quyền khua lỗi nhịp mấy đường tơ

Một tiếng đờn suông giữa hững hờ

Thơ linh thiêng lắm,muôn đời thế

Đã phản thơ thì bẽ với thơ .

 

Đà Lạt

19.8.2002

 

(Ở câu cuối,bạn đọc có thể

thay từ "bẽ" bằng một từ

khác tùy theo cảm nghĩ của

 riêng mình)

 

VỊNH VỤ XÃ HỘI ĐEN NĂM CAM

 

 

 

               1

 

Vội đi đâu đấy hỡi anh em

Đứng lại mà xem cuộc đỏ đen

Kìa trái cam vàng xoay đĩa ngọc

Trung kiên chiến sĩ bập vô liền

Phát huy mồm mép choàng vinh hạnh

Nhất nhất chung che một chiếu tiền

Lộ tẩy ba thằng măng sữa chịu

Đại ca giấu mặt cứ an nhiên .

 

 

                2

 

Đỏ đỏ đen đen đỏ đỏ đen

Cam vàng nhà đỏ khéo đua chen

Thò lò quay tít đen thành đỏ

Sáu mặt quanh quanh hóa mặt tiền

Xã hội đen đen cờ phất đỏ

Thiên đường đỏ đỏ đĩ leo lên

Ngẩn ngơ trăm họ cơn bùn máu

Đỏ đỏ đen đen đỏ đỏ đen !

 

Đà Lạt

14.9.2002

 

THƠ CHÚC BÁO "LÀNG CƯỜI"*

 

 

 

 

Xin chúc làng ta mọi cỡ cười

Cười to cười nhỏ,nhếch hơi hơi

Cười trên cười dưới cười ran khắp

Bất cứ đâu đâu thấy lợm đời

Cười sớm cười chiều cười tối tối

Nhiều khi cười lặng lệ trào rơi

Bớ làng ! Riêng có điều này cấm :

CƯỜI NỊNH xun xoe để kiếm lời .

 

Đà Lạt

12.10.2002

_________________

 

* LÀNG CƯỜI - phụ san của báo NÔNG THÔN NGÀY NAY -

ra số đầu ngày 11.10.2002,nhân dịp này Bùi Minh Quốc có thơ

chúc,nhưng báo không đăng.

 

 

NHẮN BÁC CUNG VĂN

MÕ LÀNG CƯỜI*

 

 

 

Hê hê nhắn bác MÕ VĂN CƯỜI

Cung bậc cười đua phải rách trời

Cười đổ quan tham cò đục nước

Cười quay lông lốc đám lươn nhươi

Cười văng tơi tả phường điêu trá

Cười xoáy tim đen lũ bịp đời

Ba đứa vênh vang loè mũ mão

Cả cười cho chúng mặt mo phơi !

 

Đà Lạt

12.10.2002

 

_______________

 

* Nhà thơ Cung Văn giữ mục MÕ LÀNG

trên báo LÀNG CƯỜI .

 

SINH HOẠT CHI BỘ

 

               1 

 

Chi bộ đêm nay tụ tụ về

Bình bình xét xét với phê phê

Chi chi chi tới chi chi lạm

Bộ bộ bem bem* bộ bộ hề

Đồng chí đồng mưu đồng kịch kịch

Phân bì phân liệt liệt lê lê

Hỡi ôi sinh hoạt thành sinh sự

Nhắm mắt cho yên tạm một bề !

____________

*Bem=BM=bí mật

 

 

               2

 

 

Chi bộ đêm nay lại họp nè !

Bàn bàn bạc bạc toạc phe phe

Bàn bàn bạc bạc đâu lời thật

Bạc bạc bàn bàn rặt khế me

Đồng chí té ra thằng sáu mặt

Lõa lồ tênh hếch đứa ba nhe

Hỡi ai còn mết màn sinh hoạt

Mở mắt mà xem chúng cố che !

 

Đà Lạt

11.2002

CHÁY

 

 

Không lửa

không khói

đâu đó

ngay đây

CHÁY

 

Từng phút

từng giây

đâu đó

ngay đây

CHÁY

 

Trống dong cờ mở

mặt bự lời nhờn

mắt vô hồn

khóc cười điệu nghệ

gia tài của mẹ ra tro

tuổi vàng tuổi ngọc ra tro

tình nghĩa ra tro

nhân phẩm ra tro

công lý ra tro

niềm tin ra tro…

 

Ôi mẹ hiền Tổ Quốc

từng phút héo hon

ruột gan con

lửa đốt .

 

Đà Lạt

13.11.2002

 

THƠ TẶNG

LÊ CHÍ QUANG ÁI QUỐC

 

 

 

Ái quốc vì dân cứ thật tình

Chí Quang lên tiếng giữa quang minh

Đan tâm quân tử hồn nhiên tỏ

Hắc trí manh nhân dựng pháp đình

Một bút thương dân cầm đĩnh đạc

Ba thằng hại nước thấy rung rinh

Đường xa bền chí quang minh bước

Lớp lớp lương tri sóng bước mình .

 

Đà Lạt

15.11.2002

 

 

 

 

 

CÂU ĐỐI

TIỄN NĂM NGỰA

ĐÓN NĂM DÊ

 

 

 

* NGỌ ngoạy NGỰA quanh đường cũ

* DƯƠNG dương DÊ quẩn lối mòn

 

 

Đà Lạt

18.11.2002

 

 

THƠ ĐÓN XUÂN CON DÊ

(viết giúp cô hàng THỊT CHÓ treo đầu Dê)

 

 

 

Bê hê dê dậy dậy mùi đây

Thượng bảng DÊ em lận món CẦY

Hạ mã anh cười hinh hích mũi

Lên xe chị khoái mắt ngây ngây

Ngày ngày dân xỉn vui hơn tết

Tối tối em say két bạc đầy

Ba bảy ngón nghề em trải hết

Ngón này ăn đứt cả bài Tây .

 

Đà Lạt

18.11.2002

Nhâm Ngọ

 

 

 

THƠ VÀ DƯA

 

          cho con gái ở xa

 

Khi không làm được thơ

anh vào bếp làm dưa

 

 

Em thì không thể

vừa đan vừa làm dưa

anh thì có thể

vừa làm dưa làm thơ

 

 

Anh nhớ con gái xa

mỗi lúc nó nhớ nhà

chắc lại nhớ món dưa

nên anh làm dưa

và dưa thành thơ

 

 

Sáng tối chiều trưa

anh dọn món dưa

và thi thoảng lại

có thêm món thơ

 

Dưa vàng thơm đậm

chua chua thanh thanh

thơ buồn vui giận

gọi chút tâm thành

 

Nếu có bao giờ

anh cạn túi thơ

thì anh còn dưa

đem bày bán chợ

 

 

Con gái phương xa

mai mốt con về

bữa ăn xum họp

bố dọn món dưa

và cả món thơ…

 

Đà Lạt

19.11.2002

(viết trong xó bếp)

 

 

 

ĐÊM TIỄN NĂM NGỰA

ĐÓN NĂM DÊ CẢM TÁC

 

 

 

 

Sớm ngựa nhong nhong tối đã dê

Dòng đời phi mã thấy mà ghê

Lợi danh ai mãi say mùi nhỉ

Khoe mẽ chưa xong thoắt đã hề

Ngọ ngoạy mấy thằng ưng cậy thế

Dương dương một lũ khuyển u mê

Cái thân khỉ mốc leo càng khỉ

Tỉnh lại mau không ngã lộn mề !

 

Đà Lạt

Giao thừa

Nhâm Ngọ-Quý Mùi

 

 

 

 

 

 

 

GIẤC XUÂN

     

      Tặng các bạn cùng thế hệ của tôi

 

 

 

Anh ru em và em ru con

Vườn khuya lộp bộp tiếng sương buồn

Anh ru xua bớt buồn đêm thẳm

Hai mẹ con dần êm giấc ngon

 

 

Lặng ngắm thiên thần êm giấc ngon

Đang bay vào mộng tắm hương nguồn

Anh xin riêng thức che ngày cũ

Vẫn ám vọng hoài những đợt bom .

 

Đà Lạt

đêm trở sáng

22.11.2002

 

CHUYÊN ÁN THƠ

 

              "…phương đông xa xôi và bí ẩn…"

                                      K.MARX

 

 

Như ma xó

chủ mưu vừa thoáng lộ

đã chuồi êm

êm

êm

khỏi hồ sơ trọng án

và từ từ kín nhẹm

chuồi lên

lên

lên

đầu trang vàng cuốn sử

 

 

Sử gia bồi

thi sĩ bồi

từng lũ từng bầy chen chúc kiếm ăn hôi

đua nhau tụng

đua nhau dẫn

lời lời giáo huấn

và đám đông

đám đông mê tụng đông phương hồng

hăm hở bước

bước

bước

càng đi càng mãi ngược

ngược

ngược

tới chênh vênh vực thẳm ngỡ thiên đường

 

 

Lịch sử oằn mình bao thế kỷ đau thương

thế kỷ này sẽ ra sao hỡi bạn

chuyên án chất chồng chuyên án

mà xem chừng chính phạm

vẫn bầy nhầy đâu đó phây phây

tội ác nghìn xưa lặp lại ngày ngày

mặt nạ cũ vừa rơi

phù phép liền mặt mới

 

 

Nhưng bạn ơi,nhân loại

không

không

không bao giờ tự cho mình được quyền mệt mỏi

các binh đoàn chuyên án của nhân dân

vẫn ngày ngày nhẫn nại ra quân

và đây nữa

trên nẻo đường xa ngút

lững thững bóng ai một mình một bút

đi làm CHUYÊN ÁN THƠ .

 

Đà Lạt

25.11.2002

 

NHƯNG DÙ SAO,CHẲNG LẼ…

 

 

Tôi biết lắm

tôi biết lắm

bổng lộc cấp hàm nhà cửa vợ con

dễ chi ai chắp cánh được tâm hồn

 

 

Tôi biết lắm

tôi biết lắm

mỗi bước đi muôn dây nhợ bùng nhùng

níu khom xuống

khom xuống

khom xuống

dù đáy lòng ai chẳng muốn thẳng lưng

 

Tôi biết lắm

tôi biết lắm,nhiều khi

nhiều khi

muốn nhổ toẹt cái mặt lì đểu cáng

nhưng lại đành mím môi cố nén

và nhoẻn thành nụ cười xun xoe

 

Tôi biết lắm,nhiều khi

nhiều khi…

nhiều khi…

 

Nhưng chẳng lẽ

dù sao

dù sao

chẳng lẽ

 

cứ kéo lê như thế suốt đời

cứ thế hoài cứ thế mãi người ơi ?

 

Đà Lạt

28.11.2002

 

 

 

THÌ THẦM VỚI BÚT

 

 

 

Đêm xanh đôi bóng một đèn xanh

Trang trắng mênh mông em với anh

Từng điệu từng vần quằn quại lắm

Chỉ em mới thấu tận tâm thành

Đôi khi vừa ngẫm anh vừa ngắm

Ôi dáng em yêu thật mỏng manh

Mà chấp mọi trò toan bẻ quẹo

Một đèn một bóng suốt năm canh .

 

Đà Lạt

29.11.2002

 

 

 

 

SOS !

NHỮNG BÃI MÌN

GÀI VÀO TƯƠNG LAI !

 

 

 

Em đem tuổi ngọc học trò mua chữ mua điểm

thầy cô vô tư bán chữ bán điểm

bao khoá bao niên mua bán dài dài

bao bãi mìn gài vào tương lai !

 

 

Những đứa trẻ lớn lên đi mua luận án

mua thầy hướng dẫn mua thầy phản biện

các hội đồng vô tư bán mua

tiến sĩ mua

giáo sư mua

đất Việt ngàn năm văn hiến như đùa !...

 

 

Vô tận cuộc đùa lây nhây ma quái

mìn xé ngầu hiện tại

gài tiếp vào tương lai .

 

Đà Lạt

3.12.2002

 

 

 

 

 

 

 

 

 

TRĂNG XUÂN

 

 

             1 

 

 

Trăng xuân sóng sánh ánh run trời

Lý Bạch Rem-bô cụng chén cười

Ta hứng trăng ngời nâng chén rỗng

May trúng giọt nồng rớt ắp môi .

 

 

               2

 

 

Trăng xuân chếnh choáng loáng run trời

Lý Bạch Rem-bô đưa chén mời

Ta ngơ ngác nhận nâng niu cạn

Một chén thơ trăng khướt một đời .

 

Đà Lạt đêm trăng

15.12.2002

 

 

ÔI ĐOÁ TƯỜNG VI…

 

 

 

Ôi đoá tường vi ngan ngát hương

Lẫn trong bờ bụi giữa vô thường

Anh đi không mỏi đường muôn dặm

Em nở lặng thầm tan gió sương .

 

Đà Lạt

15.12.2002

 

ĐÀNH…

 

    cho Trầm và Vũ

 

 

 

Em bảo em là em gái thôi

Tiếng em se nghẹn mắt rưng ngời

Anh lau giọt lệ hoen hồng má

Đành vậy…

                    Nhưng mà…

                                          Thôi…

Vậy thôi…!

 

Đà Lạt

15.12.2002

 

TRÊN LƯNG CỌP

 

 

 

 

Dối

dối

lừa

lừa

lại dối lừa

vẫn dối lừa

kết từng nút

kết từng nút

tự bao giờ

thành chiếc thang leo vút

lên cao

cao

cao

ngút

ngút

ngất nghểu ngồi…

lưng cọp !

 

 

Phớt đời

ra oai

ra roi

ra lệnh :

"Phóng theo đường ta định !"

 

 

Cọp chồm

chồm

chồm         

cuồng

loạn

hoảng

hoảng

cuống

 

 

 

 

 

cuống

muốn xuống

muốn xuống

biết đằng nào mà xuống ?

 

 

cứ phóng

phóng…

phóng…

cho đến ngày chỏng gọng !

 

Đà Lạt

21.12.2002

 

TÚ XUÂN TÚ CÂN CHƠI…

 

   Những ngày chuẩn bị đón tết Quý Mùi (2003),Tú Xuân và Tú Cân chơi câu đối.

  Tú Xuân thách,Tú Cân đối .

 

 

 

TÚ XUÂN : Dân vi quý, dân nghe mùi mẫn thế

TÚ CÂN    : Nước vũng bèo,nước thấy thảm thương thay

 

                                                    *

                                                 *    *

 

TÚ XUÂN : Hết Cam chắc cũng sang mùa quít

                     (đọc báo thấy đưa tin ra tết sẽ xử vụ Năm Cam )

TÚ CÂN    : Còn ổi thì ương tiếp vụ chôm

 

                                                     *

                                                  *   *

 

TÚ XUÂN : Năm Quý Mùi,chúc mùi quý át mùi không quý

TÚ CÂN    : Tết Tân Tí,mừng tí tân mần tí mãi tân

 

                                                     *

                                                  *    *

 

      CÂU ĐỐI DÁN CỬA BAN CHUYÊN ÁN

                        VỤ NĂM CAM

 

                     * Chớm xuân Cam quít rơi vàng ngõ

                     * Vừa tết Hạnh đào rụng đỏ sân

 

                                                       TÚ CÂN

 NHÂN ĐỌC BÀI BÁO CỦA MỘT LÃO THÀNH

 Ở TP.HCM LÊN ÁN BỌN CÓ Ý KIẾN VỀ VẤN ĐỀ

 BIÊN GIỚI LÀ BỌN ĐỐT ĐỀN

 

 

 

 

        Văng vẳng đưa ra tiếng cụ bồi

        "Uớ làng có kẻ đốt đền tôi

        Nước non tròn méo điều cơ mật

        Tôm tép mon men dám rỉa mồi

        Ải Bắc đau chi hồn Nguyễn Trãi

        Biển Đông vui quá nhảy tàu thôi !"

        Ai vào nhắn cụ bồi kheo khéo

        Bồi thế thì con mất mẹ ngôi .

 

        Đà Lạt

        27.12.2002

 

MỪNG ÔNG HÀNG XÓM

MỚI VÀO HỘI NHÀ VĂN CÓ THẺ

 

 

 

Mừng bác hành văn có thẻ rồi

Thẻ "Nhà" Hữu Thỉnh ký tinh khôi

Hội hè nhộn nhịp nhênh nhang đứng

Đình đám xôn xao xúm xít ngồi

Văn xếp cao cao cao gác bác

Thơ tuôn mùi mẫn tận lều tôi

Nghề này nghiệp chướng thường khi thiệt

Mừng bác can chi có Hội bồi .

 

Đà Lạt

31.12.2002

 

ĐÊM NGHE TIẾNG BÌM BỊP

CẢM TÁC

 

Ngắc ngoải kêu gì bịp bịp ơi

Cái màn bịp rách cố giăng phơi

Thằng ngô khéo bịp nên vương thánh

Con đĩ khôn lừa hoá hậu chơi

Vá víu che che che mấy bữa

Tô hô mặt mốc tốc muôn đời

Muôn đời khinh bỉ,khinh trào sóng

Kìa lũ bịp con ngoi ngóp bơi !

 

Đà Lạt

10.1.2003

 

 

TRẰN TRỌC…

 

         tặng Nguyễn Trung Thu

 

 

 

Trằn trọc canh ba chưa ngủ được

"Chưa ngủ vì lo nỗi nước nhà"*

Nước nhà cặn bã lềnh bênh nước

Đất dẹo người teo lại lắm ma .

 

Đà Lạt

đêm 15.1.2003

 

_____________________

 

* Câu thơ này mượn ở bài "Cảnh khuya" rất nổi tiếng của chủ tịch

Hồ Chí Minh,toàn bài như sau :

      Tiếng suối trong như tiếng hát xa

      Trăng lồng cổ thụ bóng lồng hoa

      Cảnh khuya như vẽ,người chưa ngủ

      Chưa ngủ vì lo nỗi nước nhà .

      Nhà thơ Nguyễn Trung Thu khi còn trong quân ngũ chiến đấu chống Mỹ ở mặt trận Trường Sơn,cảm hứng từ bài thơ trên, đã sáng tác bài thơ "Đêm Trường Sơn nhớ Bác",nhạc sĩ Trần Chung phổ nhạc,là tác phẩm thơ-nhạc được hâm mộ rộng rãi .

 

           

LÊN NON

 

 

 

 

Phố phường hào hố bụi bụi bụi

Người đi che mặt chen hằm hụi

Đẹp xấu như nhau cứ lộn nhèm

Mịt mù mê lộ mất tăm em

 

 

Thôi thì bỏ phố lên non quách

Rừng biếc trời xanh hẳn dạt dào

Hỡi ôi đỉnh trọc trơ nhem nhếch

Lon rỗng bao không trượt té nhào !

 

Đà Lạt

12.3.2003

 

 

MẸ ĐÒI NHÀ

 

 

          Gửi ông nghị Nguyễn Lân Dũng,người đã

          phát biểu tại một kỳ họp Quốc Hội:"Mẹ

          đòi nhà từ thuở tóc còn xanh"

 

 

 

             1

 

 

"Mẹ đào hầm từ thuở tóc còn xanh

Nay mẹ đã phơ phơ đầu bạc

Mẹ vẫn đào hầm dưới tầm đại bác

Bao đêm rồi tiếng cuốc vọng năm canh"*

 

 

             2

 

 

Mẹ đòi nhà từ thuở tóc còn xanh

Nay mẹ đã phơ phơ đầu bạc

Không còn bom rơi không còn đại bác

Chỉ đêm ngày hú hụ tiếng xe con

 

 

Những đứa con lên ngôi từ căn hầm của mẹ

Bệ vệ ra vào cười nói đẩy đưa

"Việc nhà nước quá bộn bề thưa mẹ

Con sẽ quan tâm…nhưng…xin mẹ ráng chờ…"

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

               3

 

 

Đội chồng đơn trước cửa mẹ chờ

Mẹ chờ…

Mẹ chờ…

 

 

               4

 

 

Rồi con mẹ lại đến thời làm mẹ

Lại thay mẹ dứng chờ đầu đội chồng đơn

Tóc lại bạc dần dưới những chồng đơn

Nghe đầy trời hú hụ tiếng xe con…

 

Đà Lạt

15.3.2003

___________________

 

* Trích bài thơ"Đất quê ta mênh mông"

của cùng tác giả viết năm 1967 tại chiến trường

Quảng Nam

 

 

PHẢN CHIẾN

 

 

        Gửi các binh sĩ I-rắc

        và liên quân Anh-Mỹ

 

 

 

 

Tổ Quốc trong anh máu thắm tận nguồn

Tổ Quốc chúng gào đầu lưỡi nhờn trơn

 

 

Hãy cảnh giác !

 

 

Khi anh đầm mình máu me trận mạc

chúng đưa con du học nước ngoài

rúc kín lâu đài du hí trên ngai

 

 

Hãy cảnh giác !

 

 

Bọn mặt bự dẻo mồm

thời nào chẳng nhân danh Tổ Quốc

cao giọng hùng hồn không tiếc máu xương

toàn máu xương kẻ khác

máu xương lầy đỏ nghiệp đế vương

 

 

Hãy cảnh giác !

Sau chiến tranh chúng lại chiến tranh

cuộc chiến tranh một phía

người sống sót trở về oằn lưng suu thuế

bọn lấy máu đúc vàng

độc quyền ngự trị nghênh ngang

độc quyền nghĩ

độc quyền nói

độc quyền ráo trọi

dân đen chỉ mỗi quyền được…đói !

và thêm nữa là quyền :

sợ hãi

triền miên…!

 

 

Hãy cảnh giác

ơi dân đen,

cảnh giác !

Lòng ta yêu vô cùng Tổ Quốc

chúng luôn moi làm bẫy đánh lừa

sập lại chính đời ta

đến cả cháu con ta

vào kiếp chó

canh túi vàng chúng nó .

 

Đà Lạt

04.4.2003

 

NÀY…!

 

 

 

Tường đổ

Tượng kềnh

Sềnh sệch cổ bạo quyền

Rạng rỡ mặt dân đen

 

 

Này vua quan thư lại

Này vĩ đại vĩ đại

Này muôn năm muôn năm

A ha !

Lăn

Lăn

Lăn

Xuống cống !

 

Đà Lạt

10.4.2003

 

VIẾNG BẠN

                      THU BỒN

 

Người thơ xa quê mang theo dòng sông

Vời vợi quê hương đau thương quằn quại

Lặn lội Trường Sơn một trái tim hồng

Hồn sông hồn thơ quyện mãi

Vách núi thiêng ơi Hòn Kẽm Đá Dừng

Biền* dâu xanh ơi Gò Nổi

Tây Nguyên trời dội dội

Chiêng

Cồng

Thi sĩ về hoá sóng biển Đông

Thu Bồn

Thu Bồn

Thong dong

Hồn thơ

Hồn sông…

Đà Lạt đêm 17.6.2003

 

_____________________

*Tiếng Quảng Nam : biền=bãi

    

CÂU ĐỐI

TẶNG XUÂN SÁCH

NHÂN DỊP NHÀ THƠ 72 XUÂN

 

 

VUNG BÚT ĐỂ ĐỜI TRĂM TƯỚNG MẠO

LẨY THƠ TRUYỀN KIẾP MỘT CHÂN DUNG

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

TA CÓ NHAU

ƠN TRỜI XUI ĐẤT KHIẾN

 

                                 Cho H

Ta có nhau ơn trời xui đất khiến

Tất cả mịt mùng trước phút lạ lùng kia

Ta có nhau chẳng mưu cầu tìm kiếm

Mà nẻo tình biến hiện bỗng giao thoa

Phút ấy hương hoa ngọc ngà toả quyện

Ôi hồng hoang hồn hậu hiến dâng nhau

Ôi réo thác ôi dậy ngàn động biển

Ôi loé ngời quẫy cuộn đến đâu đâu…

Ôi thế thế thế là ta thế thế

Như thể muôn xưa đã có nhau rồi

Có nhau có nhau tận mỗi thầm thoảng nghĩ

Mỗi bâng khuâng dự cảm không lời

Có nhau có nhau trong nỗi đời kẻ khác

Trong vui buồn nhân thế nặng lòng chung

Có nhau có nhau bình yên hay bão táp

Bao chồi non cần che chở,ta cùng…

Từng nguy nan từng lo toan bươn chải

Có nhau hoài dù xa ngái đôi nơi

Dù chỉ vọng mơ hồ qua muôn trùng khắc khoải

Vẫn trong nhau tự cuối đất đầu trời .

 

Đà lạt 25.7.2003

 

                 

 

CÂU ĐỐI

TIỄN NĂM DÊ 2003

ĐÓN NĂM KHỈ 2004

 

 

DÊ DỤ THĂNG THIÊN TIẾC MÙI DƯƠNG THẾ

KHỈ CON ĐẮC ĐỊA HAM VỊ KHỎA THÂN

 

CHÚC

 

 

                  Xin cụ Tú Xương cho nương một bài thơ của cụ

 

 

Lẳng lặng mà nghe nó chúc hôn

Hôn hôn lễ lễ lễ no dồn

No dồn đói góp còng lưng nợ

Nợ đến mạt đời trút cháu con

Lẳng lặng mà nghe nó chúc lên

Lên quan lên chức để lên tiền

Lên tiền mặt phố xô giành đất

Giành đất chèn nhau nó phát điên

Lẳng lặng mà nghe nó chúc khôn

Khôn thằng mít đặc cả làng tôn

Phen này em quyết đi buôn mít

Một múi nghìn anh chết lịm hồn…

Đà Lạt 7.8.2003

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

THƠ CHÚC THƯỢNG THỌ

BÁC HOÀNG MINH CHÍNH

 

Minh Chính trần đời chọi bất minh

Trần đời lao lý vẫn xem khinh

Suy đi xét lại tìm chân lý

Lao lý vì dân chịu hết mình

Thế gian thọ tí lại thêm còng

Bác lên thượng thọ bước thong dong

Dẹp phường giả đức giả nhân nghĩa

Minh tâm chính đạo thảnh thơi lòng.

 

Đà Lạt,19.8.2003

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

  

NON CAO

 

 

Non cao non cao ơi non cao

Anh theo em ghềnh dựng thác ào

Anh theo theo ngút lên miền thẳm

Tới những xanh xa tuyệt đỉnh nào

Xanh xa xa mãi ngọn nguồn xuân

Dâng dâng mùa bật nụ tươi ngần

Nghe thơ thơ thấm hương ngàn thuở

Nghe hồn rưng nở nhụy thanh tân .

Đà lạt 13.8.2003

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

CHỐNG THAM NHŨNG CỨU NƯỚC !

Anh đưa em qua cầu

Qua nửa cầu,cầu sập

Ôi cầu bị rút ruột

Quăng ta chìm sông sâu

Anh đưa em nhận nhà

Đêm ái ân nhà sập

Ôi nhà bị rút ruột

Xuýt tan đời hai ta

Ơn trời ta thoát chết

Để kêu vang đất trời :

Hỡi dân Việt ta ơi

Chống tham nhũng cứu nước !

Chống tham nhũng cứu nhà !

Chống tham nhũng cứu nhà !

Chống tham nhũng cứu nước !

Đà Lạt 19.8.2003

 

 

ƠI TRƯỜNG SƠN

HỘI NGỘ TRƯỜNG TỒN !

 

 

                 Tặng đôi bạn trẻ lập nghiệp trên Trường Sơn

 

Hai ta gặp nhau bạn bầu hoang dã

Đây Trường Sơn núi thẳm nương buồn

Túp lều nhỏ chấp mưa gào gió hú

Cho mỗi ngày càng da diết keo Sơn

Mồ hôi ta trào tuôn

Trên đất này đẫm đẫm

Ôi đất này yêu lắm

Đây đời xanh đất thắm của riêng ta !

Đẹp nào bằng hoa trái tự tay ta !

Cao cao cao dằng dặc Trường Sơn

Mẹ cha xưa đổ máu mở đường

Anh cùng em Trường Sơn lập nghiệp

Ơi Trường Sơn hội ngộ trường tồn !

Đà Lạt 19.8.2003

 

BÊN CẦU BIÊN GIỚI PHƯỜNG

Đi thăm biên giới Nước

Về quanh biên giới phường

Cớm bám đeo từng bước

Nước ơi sao thảm thương !

Giữa cầu biên giới phường

Hát “Bên cầu biên giới”*

Ngâm mấy vần thơ mới

Tặng em gái qua đường

Thơ anh thơ xót Nước

Thơ anh thơ thương Em

Nhờ em đem khắp nước

Nhờ em tung bốn phương

Ai hạch tội tán phát

Thơ xót Nước thương Em

Cứ khai Bùi Minh Quốc

Chủ mưu thơ xót Nước

Chủ mưu thơ thương Em .

Đà Lạt 25.8.2003

 

_____________ 

*Một kiệt tác của nhạc sĩ Phạm Duy

 

 

ĐỌC LẠI “ĐỐNG RÁC CŨ

NHỚ NGUYỄN CÔNG HOAN

Động bút vì đời lăn lưng dọn rác

Bọn rác rưởi cậy quyền loa thét gậy phang

Ông sống lại mà xem thiên đường của Rác

Khắp nước ùn ùn dãy dọc tòa ngang .

Đà Lạt 26.8.2003

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

THƠ BẢY MÓN

 

Những câu thơ sắm giọng u hoài

Gia vị màu mè cạnh khoé lai rai

Ngốn tì tì mặt báo

Tí ti thật

Tí ti liến láo

Tí ti lòng

Tí ti não

Tí ti tim

Tí ti ngông

Tí ti đạo

Tí ti thiền…

Cố khua lấp

Tiếng dân đen phẫn uất

Ối giời thơ

Nhí nhách đến bao giờ !...

Đà Lạt 26.8.2003

SAU NHỮNG DẠT DÀO…

Sau những dạt dào em ngả đầu tựa ngủ

Bên vai anh từng nhịp thở êm đềm

Anh chiêm ngưỡng một chân trời hoa nụ

Em em em em vời vợi thần tiên

Trong giấc đắm em thoáng cười nũng nịu

Mộng nào dâng mọng mọng đoá môi hồng

Lặng lẽ dọn mình anh chạm vào vĩnh cửu

Em em em em huyền diệu xuân nồng

Ta bay lên lên vô tận vô cùng

Ta vượt vòng sinh diệt

Bao vẩn bụi phàm trần thanh tẩy hết

Trong cảm hoà ươm ngát cả tinh cung .

Đà Lạt 28.8.2003

 

          

 

 

          THƠ TẶNG NỮ SĨ ANH THƠ

 

             Vương mãi tình đời xanh ước mơ

              Đường thơ rong ruổi mãi Anh Thơ

              Tranh quê thắm mãi kiều thơ thuở

              Tu hú kêu hoài bãi vải xưa…

               Đà Lạt 28.8.2003

 

 

         

 

ANH LẬP TÔN GIÁO…

 

Anh lập tôn giáo EM

Mình em ngôi CHÚA HIỀN

Mình anh quì ngưỡng niệm

Trong GIÁO TOÀ THIÊN NHIÊN .

Đà Lạt 2.9.2003

ANH THÚ NHẬN…

 

                            Cho H

Anh lờ mờ hiểu bí mật cơ duyên

Tụ về em sáng thành em buổi ấy

Đang cách vời bỗng vào anh cuồng quậy

Lọc trôi bao nhắng nhít đời thường

Bao nhắng nhít đời thường cuộn xoáy nhận chìm anh

Anh ngoi lên ngoi lên gặp bờ em cứu nạn

Ôi bờ em bờ em mở bến đời giải hạn

Anh chớp mắt…Mỉm cười…Bí mật của riêng anh…

Kể từ đó anh mỉm cười bí mật

Ngày mỗi ngày mình tự biết mình yêu

Ngày mỗi ngày mình tự biết được yêu

Thế vậy thôi nào tham vọng chi nhiều

Vô tận dòng đời vô tận dòng người,anh thả bước

Mang tuyệt vời bí mật của hai ta

Có phép màu giao cảm với bao la

Anh thú nhận quả thật mình hạnh phúc .

Đà Lạt 2.9.2003

THƠ TẶNG ANH EM BỊ TÙ ĐÀY

VÌ LÊN TIẾNG ĐÒI DÂN CHỦ

Độc quyền dẻo miệng độc tay ma

Ai đòi dân chủ tống nhà pha

Bạo ngược thối tha càng bạo ngược

Xuân này hoa nở giữa phong ba

Người giữa phong ba bừng sĩ khí

Xuân này thơ luyện tặng anh em

Linh đan kết nhuyễn sâm nhung quế

Luyện gửi vào cho dương lực thêm

Khuê các các nàng đang thét vang

Sơn hà mù mịt nỗi oan than

Sao bình tâm nổi,toàn dân quyết

Dũng tiến cho trời đất thật quang !

Đà Lạt 2.9.2003

 

NÀY !…

 

 

Này mê muội mãi cậy loa binh

Cả gan lì mặt mặc đời khinh

Lời nói việc làm quay quắt thế

Càng mau rộng huyệt dập thây mình !

 

Đà Lạt 2.9.2003 .

 

 

 

VỠ

 

 

Ngu tín thanh xuân cay đắng tuổi già

Đại bi hài thiên kỷ vỡ oà ra

Ti tỉ người đắng quả lừa lãnh tụ

Đại bi hài mưng mủ mãi trong ta

 

 

Tội lớn tự ta cũng sùng bái nặng

Ta thần thánh hoá họ hoá con buôn

Từ cách mạng xoay kinh doanh cách mạng

Tích lũy ban đầu là biển máu dân tuôn

 

 

Muôn muôn năm vĩ vĩ đại ...hà hà !...

Thiêng liêng xưa,nay khà khà cười cợt

Chà sướng chửa,ngày ngày xem mặt thớt

Trên màn hình rao giảng lăng nhăng

 

 

Vô địch chửa,cái băng lừa thế kỷ

Đang vờ vờ thật thật vở ngu tin

Mỗi cú tụng Mặt Trời Chủ Nghĩa

Tài khoản ngầm ngoại tệ chúng căng thêm .

Đà Lạt 2.9.2003

 

NGHIÊNG 1

Đang hồn nhiên tở mở

Lẳng lặng trở mình nghiêng

Nghiêng nghiêng bờ bão tố

Nghiêng nghiêng vùi cõi riêng

Nghiêng nghiêng chìm nhịp thở

Nghiêng nghiêng nghẹn ứ tim

Chim bằng tung cánh gió

Đo tầm vũ trụ nghiêng .

 

Đà Lạt 7.9.2003

NGHIÊNG 2

Em nghiêng phía thu vàng

Có nghe rào rạo lá

Dưới miền nghiêng mơ màng

Chính thơ anh trải đó

Em nghiêng về đông giá

Có thấy lửa bập bùng

Mái lều xưa rừng cũ

Chính thơ anh nhen mừng

Nghiêng nghiêng em vào hạ

Thơ anh dào dạt xuân .

Đà Lạt 7.9.2003

 

ĐAU ĐỚN NGƯỜI…

 

Đau đớn người vô tận

Oan ức người vô tận

Vô tận nấu nung tôi

Cũng một nguồn cơn ấy

Sao thơ èo uột vậy

Loay hoay mãi bên người !

Loay hoay mãi bên người

Cuối cùng đành lặp lại

Ngày nối ngày lặp lại

Dù khản tiếng tàn hơi

Một tiếng thét trần trụi

Vâng,hoàn trần trụi

Vâng,trần trụi thế thôi

Thét vang đòi công lý !

Đà Lạt 11.9.2003

 

 

EM HỎI ANH…

 

Em hỏi anh

Sao thơ anh trang nào cũng máu

Máu ngập hầm sâu máu ngút đỉnh Trường Sơn

Cà Mau máu Mục Nam Quan máu

Bỉển Đông gào tiếng máu thấu biên cương

Em sinh ra đất nước đã yên rồi

Ngày ngày đi làm đi chợ đi chơi

Anh sinh ra từ tơi bời máu lửa

Liệu chuyện này em hiểu nổi không đây

Đời nhào nặn anh trường kỳ máu lửa

Tự nhiên thế thôi lòng anh nặng nợ

Với bao người

Với bao đời

Máu ngay lành thống khổ đổ nơi nơi .

 

Đà Lạt

18.3.2003

11.9.2003

TÔI VẪN TIN

Liệu còn được mấy người dâng đời cho đại nghĩa

Giữa nghênh nghênh vênh váo cường quyền

Những mặt lì căng như mặt ghế

Những tim hối hả nhịp tiền tiền ?

Liệu còn được mấy người dâng đời cho đại nghĩa

Giữa nhung nhăng triết lý biện minh hèn

Bút uốn lươn nhươn chập cheng chữ nghĩa

Cốt tí danh nhem tí lợi quèn ?

Dẫu ngán ngẩm sự đời sao tôi vẫn tin

Tôi vẫn tin

Còn,còn đấy,những con người như thế

Giữa quan trường mỗi lúc thối tha thêm

Họ âm thầm chịu nhục chốn bon chen

Và lặng lẽ hiến mình vì đại nghĩa .

Đà Lạt 13.9.2003

 

 

 

MỪNG VỢ CHỒNG

NGÔ MINH – MINH TÂM

CÓ NHÀ MỚI RIÊNG

 

Ngô Minh sướng nhỉ có Minh Tâm

Tần tảo nuôi thơ xây nhà tầng

Có gác…khuya  văn bày nhậu nhẹt

Phen này biển hứng thỏa thuê dâng

Thôi thoát hỗn cư thời tập thể

Thoát cảnh đêm ngày chọc tức nhau

Bên ni cọt kẹt chầu dzui dzẻ

Bên tê lục cục với làu bàu

Nhưng chớ quá vui mà bốc phét

“Không ai ngồi đứng ở trên đầu”**

Thơ phú liệu hồn cho phải phép

Kẻo Mệ Đờ kia quất lộn ngầu !

Đà Lạt 17.9.2003

 

______________

  *Ngô Minh nhà thơ Huế gốc Quảng Bình

** Thơ Ngô Minh mừng mình có nhà mới

GÌ ĐÃ KHIẾN…

           Nhân đọc lại “Bên kia bờ ảo vọng”

                     của DƯƠNG THU HƯƠNG

 

 

Anh - nghệ sĩ-chiến sĩ

Anh - đẹp trai tài năng

Thơ bứt phá

Nhạc hùng

Tranh lạ

Kịch sâu

Bao lần đau bút nạn

Em đón anh chia đau bút nạn

Em trao anh sùng mộ mê cuồng

Trái đất dường quá chật với yêu thương !

Nhưng…

Nhưng…

Anh…

Không,không phải anh !...

Không,chính là anh !

Anh !

Sao lại thế,anh ? Anh ?

Vừa thoát nạn anh thành khốn nạn ?

Anh - nghệ sĩ-dao găm

Anh - chiến sĩ-dao găm

Găm vào lưng bè bạn*

Vào giữa tim em !

Em vật vã cuồng điên

Em hỏi trời hỏi đất

Em hỏi khắp Đông,Tây

Sự gì đây

Sự gì đây

Gì đã khiến

Gì đã khiến

Một tài năng

Ra thằng khốn nạn ?

Đà Lạt 21.9.2003

 

___________________

* Mượn ý trong thơ VĂN CAO :

“ Người anh dẹt như một con dao

   Gây nhiều vết thương cho bạn hữu”

        ( VỀ MỘT NGƯỜI )

 

TRINH THIÊNG

 

Người bỗng hiện ngời trong áo đêm

Đêm êm êm toả trọn nguồn êm

Xin nương nương cánh êm người mở

Người mở êm hoà tận cõi thiêng

Cõi thiêng riêng mở riêng thầm biết

Nhụy hồng hé nở đón sương mai

Môi hồng e ấp trao trời biếc

Hương hồng trinh khiết tiết xuân khai

Rồi những dặm đời lắm bất an

Trinh hương ân sủng thấu tâm can

Dặm dài hương ngát hương hằng cứu

Hạnh mấy gian nan phúc vẫn tràn .

Đà Lạt 24.9.2003

 

THƠ VÀ THƠ

 

Có dòng thơ tự chết

Từ tim đen người viết

Dẫu ban ra triệu bản in truyền

Trăm bút bồi đánh bóng tuổi tên

Có dòng thơ bị cướp từ bản thảo

Đem đốt đem nghiền đem chôn

Kẻ chôn thơ bùn rữa linh hồn

Thơ bật sống nguyên tầm thiện hảo .

Đà Lạt

3.10.2003

 

 

BƯỚC HỤT

 

Đang đi như bước hụt

Như ai thầm nhắc chi

Kìa chân trời thanh sắc

Xa xa mở mở gì

Ôi chân trời thanh sắc

Mở mở về đâu đâu

Thanh sắc về linh sắc

Về cõi ngoài bể dâu

Kể từ đó trên đường đời tấp nập

Bước bước nào cũng bước hụt về Em .

Đà Lạt 6.10.2003

 

 

 

BI KỊCH QUYỀN

 

Gian xảo leo lên chiếm cực quyền

Cực quyền thâu tóm cả thần tiên

Muốn gì được nấy trùm thiên hạ

Mà chút yêu thôi vẫn khát thèm

Mà chút yêu thôi vẫn khát thèm

Cho dù gái đẹp sẵn hằng đêm

Khốn thay chiếm đoạt làm sao được

Chút xíu thật lòng dẫu một em !

Đà Lạt 8.10.2003

 

THƠ TẶNG

NHÀ THƠ NGUYỄN XUÂN SANH

Đáy đĩa mùa đi nhịp hải hà”*

Câu thơ bị chôn

Nhà thơ tự chôn

Chôn chẳng được

Lũ chôn thơ vất vưởng đường tà

Nhà thơ thả bước

Thong dong thơ dâng dâng hải hà

Thánh thót tì bà sương cũ rừng xa*…

 

Đà Lạt 14.9.2003

________________

*Thơ Nguyễn Xuân Sanh :

“Đáy đĩa mùa đi nhịp hải hà”

“Tì bà sương cũ đựng rừng xa”

 

BÙI MINH QUỐC

 

CẢM TÁC

NHÂN ĐỌC BÀI VỚI NGƯỜI THẢ DIỀU

TRÊN QUẢNG TRƯỜNG THIÊN AN MÔN”

CỦA DƯƠNG KỲ ANH*

Diều bay lên bay lên

Thiên An Cửa an nhiên

Ngắm diều lên diều lên

Lòng thơ đâu có yên

Thơ không quên không quên

Đời không quên không quên

Đêm quảng trường ngập máu

Diều cứ lên cứ lên

Ngai kia vẫn bạo quyền

Dong diều là xích máu

Xe tăng nghiến đêm đêm

Trên niềm bay đau đáu .

Đà Lạt 19.12.2003

                           B M Q

03 Nguyễn Thượng Hiền Đà Lạt

ĐT : 0918-007-842

____________________ 

 

*VỚI NGƯỜI THẢ DIỀU TRÊN

QUẢNG TRƯỜNG THIÊN AN MÔN

 

Ít nhất giờ phút ấy

Quảng trường thật bình yên

Diều ơi,Diều bay lên

 

Mặc ngai vàng nghìn năm

Vẫn mơ về quyền lực

Mặc vết xích xe tăng

Đã cày vào ký ức

 

Diều bay lên cung trăng

Trường Thành như sợi chỉ

Khi ta cao hơn ta

Quyền lực thành vô nghĩa

 

Diều ơi,Diều bay lên

Cho quảng trường bình yên .

 

(Báo Tiền Phong ngày 16.11.2003)

 

 

LINH KHÍ

 

 

Cuốc,cuốc từ lập quốc

Oằn lưng cắm mặt bùn

Máu túa mồ hôi tuôn

Bao thăng trầm thịnh mạt

 

 

Đời chăm mùa chắt hạt

Đời nối đời lao đao

Cuốc mòn theo bão lụt

Cuốc quằn lên hầm hào

 

 

Rồi ngày thiêng giờ thiêng

Rồi phút thiêng giây thiêng

Bật âm thiêng lòng Mẹ

Cuốc chạm vào di chỉ

Hiện hiện Thăng Long Thành

 

 

Hiển hiện Thăng Long Thành

Hiện ngàn năm linh khí

 

 

Linh khí mở hiền minh.

 

19.12.2003

 

THƠ TRI ÂN

       Trân trọng tặng các quý nhân đã đến thăm

      hoặc từ xa tìm cách giúp đỡ tôi trong hai đợt

      tôi bị quản chế phi lí 1997-1999 và 2002-2004

 

                                      B M Q

 

 

 

Giữa thời ai nấy dửng dưng nhau

Ô a qua quít vội quay đầu

Văn giới nhiều điếm mồm điếm bút

Mình đau bút nạn mặc mình đau

Mình đau,mình chấp,thêm dày dạn

Tấc lòng muôn dặm chẳng hề nao

Chỉ thương đời thế thương người thế

Sống thế thì con cháu thế nào ?

Rồi bỗng chiều kia trước cổng nhà

Có người ngóng hỏi,hỏi tên ta

Công an trực sẵn đòi xem giấy

Gay gắt đôi hồi xong cũng qua

Người đến từ xa,dầu lạ lẫm

Tay nồng mắt ấm ánh đan tâm

Người rằng đọc thấy bút ta thẳng

Biết gặp rầy rà vẫn cố thăm

Cố thăm cốt để cụng đôi ly

Đôi đầu bạc xoá hoá tương tri

Chẳng sợ rệp cài,chuyện xả láng

Miên man tối mịt mới ra về

Người về,ta đứng lặng hồi lâu

Nghe tình man mác sưởi đêm sâu

Xin có thơ này ươm lại lửa

Chia cùng ai đó dửng dưng nhau .

 

Đà Lạt

16.1.2004

Ngày hết hạn quản chế

(lần thứ hai)

 

THƠ TẶNG VỢ TẶNG EM

 

 

Cứ vô tư thả anh

Tự nhiên anh tự buộc

Cứ lèo nhèo buộc anh

Là mất anh,mất tuốt.

 

ĐàLạt 03

 

 

 

 

BÙI MINH QUỐC

 

 

KHI EM THƯỜNG CÓ ANH…

 

 

Khi em thường có anh

Thường nhàm như chẳng có

 

Ước được như con chó

Em nâng niu hít hà

 

Nhưng làm sao làm chó

Thôi thì đành dông xa

 

Dông xa và dông xa

Dông búa xua thiên địa

Đến chừng em thấm thía

Khéo muộn đấy em à…

 

Lang Bang 04

 

 

 

              LƯỠI

 

                     Cái lưỡi độc

                                          giết người

                     giờ uốn lời ưu ái

                                                nạn nhân xưa

                     ngọt đến nghi ngờ

 

 

                     Uốn

                     uốn…

 

 

                     Liếm

                     liếm…

 

 

                     Cố liếm sạch bàn tay nhầy máu

                     nhầy “thơ”

                     chơi vớt cú lừa con cháu .

 

                          Đ à L ạt 17.9.2004

 

ĐẠI THẾ NẠN

 

 

Ám ảnh quyền

háo hớt quyền

mê muội quyền…

               

Tột đỉnh quyền                                      

                         lại chờn chợn không yên

trùm thiên hạ

                      mà đê hạ

                                     dưới mắt toàn thiên hạ

Quay cuồng xoay

tận lực quay

quay guồng đê tiện hoá

ngày đêm

hạ nốt những ai còn cao thượng

cùng ngụp cõi nhụa nhầy không lợm triệt êm mọi tiếng rủa nguyền .                                                                                      

 

Đà Lạt 28.9.2004

  

 

              TH Ơ BÙI MINH QUỐC

 

ĐĨ TỤNG

 

( Nương ý thơ “Cứt tụng” của Phùng Cung:

Cứt nguyện thối đến hết mình, để người đời khỏi ngộ nhận)

 

 

Đĩ trung thực Đĩ

Đĩ hẳn hoi Đĩ

tử tế

công khai

rờ rỡ

môn bài

 

 

Đĩ ngồi nhà đỏ*

Đĩ trương đèn đỏ

không“Hát i vê”

không ai nhầm mê

màu mè tiết hạnh

 

 

Đĩ xứng

vào thơ

ĐĨ TỤNG .

 

Đà Lạt 21.9.2004

_____________

*Nhiều nước trên thế giới cấp môn bài cho các

nhà chứa kinh doanh công khai minh bạch như

mọi ngành nghề.Việt Nam ta trước kia cũng thế,

nhà chứa còn gọi là nhà thổ,nhà đỏ, ngoài cửa

có treo đèn đỏ làm hiệu chỉ dẫn cho khách làng

chơi vào đúng chỗ.

 

TH Ơ BÙI MINH QUỐC

 

 

 

CHÔN

 

 

 

 

Từng chữ

từng chữ

bút mài lên núi thét sông gầm

nhọn sắc đến từng dấu phẩy

đêm đêm đào huyệt giấy*

ngày ngày chôn lũ phản dân .

 

Đà Lạt

4giờ sáng

5.10.04

__________________

                          *Thơ Nguyễn Bính :

“ Bút đào huyệt giấy mà chôn hồn mình”

 

 

 

 

 

 

 

        

 

VÌ NHÂN DÂN QUÊN MÌNH

 

              Tặng anh Nam Khánh và các đồng đội

                                                 cựu kháng chiến  

 

 

Vì Nhân Dân quên mình

Lời nguyện ấy trọn tâm thành ta hát

Tận tụy một đời mấy cuộc trường chinh

 

 

Vì Nhân Dân quên mình

Có thằng chỉ hót trên đầu lưỡi

Mượn tử thi đồng đội

Len lén lộn sòng leo tót ngôi vinh

 

 

Vì Nhân Dân quên mình

Sau dặm dài bách thắng

Chẳng lẽ trở về toàn quân ngậm đắng

Khom mình chào trò xiếc gian manh ?

 

 

Không !

Không !

Không !

Vì Nhân Dân quên mình

Quyết lộn trái lũ quên mình đầu lưỡi

Lộn trái

Lũ quên mình đầu lưỡi !

 

Đà Lạt 23.9.2004

kỷ niệm ngày Nam Bộ kháng chiến       

                   TH Ơ BÙI MINH QUỐC

                           NGƯỜI ĐI ĐỔ MÁU…

 

                 Người đi đổ máu ngút Trường Sơn

                 Thắng giặc Người sa vực oán hờn

                 Đỉnh máu-đỉnh quyền tôn giặc mới

                 Lẽ nào để mặc chúng nhơn nhơn ?

 

                     Đà Lạt 23.10.04

 

                 

 

             KHOẮNG

                Á hà chức bự với quyền to

                Gian hiểm loè dân ém tội đồ

                Trống khua cờ khoắng om làng nước

                Khoắng đến xuôi tay cứt ngập mồ !

 

                       Đà Lạt 15.10.2004

 

                 

 

                                                                                     

            VỚI NÚI

              Núi núi giăng giăng từ vạn kỷ

              Muôn đỉnh như muôn vọng hải đài

              Muôn chiều sương khói muôn chiều lệ

              Núi hiểu lòng ta mong ngóng ai…

                       Đà Lạt, chiều sương

                       18.10.2004

MỤC LỤC

1- Cùng bạn đọc

2- Mẹ

3- Những con đường vỡ vạc

4- Thôi thì…

5- Thi khúc tặng DALENA…

6- Thơ ơi thơ

7- Thơ tặng anh Năm Hộ

8- Thơ đề quạt mo…

9- Bài thơ Tháng Tám

10-Thơ vụt hiện trong phòng thẩm vấn

11- Quỷ dữ bảo nhau

12- Vào,ra

13- Đao phủ ngồi thiền

14- Mặt nạ

15- Vòng hoa đao phủ

16- Hí trường

17- Một thoáng phố phuờng

18- Cay đắng thay

19- Hương tường vi

20- Đường thơ này…

21- Nhưng chính phút này…

22- Kháng chiến &Thanh bình

23- Báo động

24- Ơi thiên thai

25- Đêm nay tớ không ngủ

26- Thơ tặng vợ hiền

27- Đừng quên Em

28- Mừng

29- Ta và chúng

30- Óc tim này

31- Thơ viết từ xó bếp

32- Nhưng làm sao câm nín

33- Bi kịch hót

34- Oan hồn dâng…

35- Câu vè chợt lượm

36- Lịch sử

37- Lại ngẫm về hạnh phúc

38- Không,mẹ ơi…

39- Ừ thì…

40- Tôi gửi thơ tôi…

41- Trí thức ngày nay

42- Thơ xuân tặng…

43- Tri ân người chưa gặp

44- Trong vòng quản chế…

45- Đêm Thái Bình

46- Nông nỗi gì…

47- Thơ tặng hàng thông ngoài cửa sổ

48- Lương tri

49- Có một phép màu…

50- Em ru anh…

51- Em khơi nguồn…

52- Nghĩ về thơ  

53- Mẹ ngẩn ngơ đi…

54- Nghĩ ở Côn Sơn

55- Một mình trèo Yên Tử

56- Nghiệp

57- Giấy trắng đèn khuya

58- Xưa đau…

59- Quá lục tuần cảm tác

60- Hà Nội anh về… (1)

61- Hèn triết

62- Nhân dạo chơi…

63- Vịnh cảnh dãy chết…

64- Chiều mưa thịt chó

65- Câu đối tế sống…

66- Thơ chúc trường thọ…

67- Nỗi thơ

68- Kính gửi chị Xuân Hương 

69- Kính báo cụ Đồ Chiểu

70- Về một tên bồi bút

71- Bài thơ vảo vệ môi trường

72- Cõi Hiền

74- Phà Đen hoài niệm

75- Viết cho con

76- Với trời thu Việt Bắc

77- Tiếng máu biên cương

78- Với Sông Lô

79- Dặm yêu

80- Bàì thơ tình ở Thái Nguyên

81- Máu thét

82- Đêm mơ về Bé

83-Trước tượng đài…

84- Ru xa

85- Hà Nội một mình…

86- Xuân mơ

87- Hà Nội anh về… (2)

88- Thơ tặng cố nhân

89- Xin hãy đến đây

90- Thách

91- Huyền ca

92- Em cắt tóc cho anh

93- Hoạ bài: "Xem tiều thuyết…"

94- Một mình…

95- Thăm biên giới, bị…

96- Lại…

97- Chồng chất…

98- Mà sao…

99- Đám cháy

100- Nhân đọc lại "Số đỏ"…

101- Đời…

102- Về một tên đào ngũ

103- Chân dung hèn sĩ

104- Viếng lão tướng Trần Độ

                        105- Hồng dại của muôn đời

106- Thơ tặng anh Văn

107- Hoạ bài "Thơ tặng anh Văn"

108- Lại nghĩ về thơ

109- Vịnh vụ xã hội đen Năm Cam

110- Thơ chúc báo Làng Cười

111- Nhắn bác Cung Văn…

112- Sinh hoạt chi bộ

113- Cháy

114- Thơ tặng Lê Chí Quang…

115- Câu đối tiễn năm Ngựa…

116- Thơ đón xuân con Dê

117- Thơ và dưa

118- Đêm tiễn năm Ngựa…

119- Giấc xuân

120- Chuyên án thơ

121- Nhưng dù sao…

122- Thì thầm với bút

123- SOS !...

124- Trăng xuân.

125- Ôi đoá tường vi…

126-  Đành…

127- Trên lưng cọp

128- Tú Xuân Tú Cân chơi câu đối

129- Nhân đọc bài báo…

130- Mừng ông hàng xóm…

131- Đêm nghe tiếng bìm bịp…

132- Trằn trọc…

133- Lên non

134- Mẹ đòi nhà

135- Phản chiến

136- Này…!

137- Viếng bạn Thu Bồn

138- Câu đối tặng Xuân Sách

139- Ta có nhau

140- Câu đối tiễn năm Dê…

141- Chúc

142- Non cao

143- Chống tham nhũng cứu nước

144- Ơi Trường Sơn…

145- Bên cầu biên giới phường

146- Đọc lại “Đống rác cũ”…

147- Thơ bảy món

148- Sau những dạt dào…

149- Thơ tặng nữ sĩ Anh Thơ

150- Anh lập tôn giáo…

151- Anh thú nhận…

152- Thơ tặng anh em bị tù đày…

153- Nào ta có động gi…

154- Vỡ

155- Nghiêng 1

156- Nghiêng 2

157- Đau đớn người…

158- Em hỏi anh

159- Tôi vẫn tin

160-Mừng vợ chồng…

161- Gì đã khiến…

162- Trinh thiêng

163- Thơ và thơ

164- Bi kịch quyền

I65- Thơ tặng nhà thơ Nguyễn Xuân Sanh

166-Thơ tri ân


LÝ LUẬN    VĂN HỌC    BÌNH LUẬN    PHỎNG VẤN    VỤ ÁN LIÊN QUAN    NHÓM ĐÀLẠT    TIỂU SỬ