"Sau mấy chục năm được nhà trường xã hội chủ nghĩa trau dồi bao nhiêu tri thức về khoa học tự nhiên, về triết học Mác-Lê, về chính trị ... thì bây giờ các chi bộ lại không còn coi chúng tôi là thành phần công nông gần đảng nữa mà chuyển thành tầng lớp trí thức tiểu tư sản bấp bênh ! Trở thành kỹ sư, tiến sĩ, giáo sư ... thì lại xa đảng hơn lúc chưa đi học !. Nghĩa là trên thực tế thì chất Đảng ngược chiều với chất trí thức ! Đó là điều nghịch lý".....Dắt Tay Nhau, Đi Dưới Tấm Biển Chỉ Đường của Trí Tuệ - Hà Sĩ Phu 1988
"Khẳng định vai trò quyết định của tự do và phát triển không có nghĩa là khi có hai điều kiện ấy thì tự khắc sẽ có Bình đẳng và Bác ái mà không cần đến hoạt động khuyến thiện và nỗ lực tranh đấu của con người. Không thể lấy khát vọng thay cho qui luật, nhưng khát vọng đúng sẽ xúc tiến nhanh qui luật...." Đôi Điều Suy Nghĩ của Một Công Dân - Hà Sĩ Phu 1993
"Mọi hoạt động Tranh đấu của con người từ cổ chí kim , không có gì ra ngoài ý nghĩa của chữ QUYỀN CON NGƯỜI. "Quyền Con người" ngày nay đã trở thành vấn đề toàn cầu không nước nào có thể lẩn tránh, điều ấy đánh dấu một bước trưởng thành khổng lồ của văn minh nhân loại. Ở đâu có áp bức bất công, ở đâu con người bị đối xử phi lý đều có thể tìm nơi "Quyền Con Người" một điểm tựa để tranh đấu, ít nhất cũng là điểm tựa tinh thần. Mặt khác. từ ánh sáng chung nhất về "Quyền Con Người", con người có thể nhìn lại những trào lưu Tranh đấu của mình một cách có cơ sở khách quan, khoa học và sáng suốt hơn..." Chia Tay Ý Thức Hệ - Hà Sĩ Phu 1995
|
|
Nhóm Thân Hữu ĐàLạt - Người Quan Sát
Một Quan Điểm Đáng Trân Trọng
Nhân đọc
bài viết “Cần được xem xét lại” trên web Thông Luận ngày 13/06/2006 của
“người quan sát” do Phạm Đỉnh trích đăng, xin mạo muội nêu lên một số
cảm nhận cá nhân sau đây:
Là một độc
giả lâu năm của Thông Luận, mỗi khi đọc được một bài viết giá trị mà
không thấy đề tên thật của tác giả, tôi thường có thói quen phán đoán
tác giả của bài viết là ai? (là người hiện ở trong hay ngoài nước, tên
tuổi của họ và những biến cố trong xã hội gắn liền với họ...). Từ sự
phỏng đoán này để biết được lập trường quan điểm của họ và hiểu được tư
tưởng của họ thể hiện lồng ghép qua bài viết đó.
Nội dung
đáng quan tâm nhất là đoạn thư trả lời của “người quan sát” (NQS) đánh
giá về cục diện phong trào dân chủ trong nước. Đúng như lời giới thiệu
của Phạm Đỉnh, với những người từng đọc nhiều bài viết của các nhà dân
chủ hàng đầu trong nước thì chẳng khó khăn gì đề nhận ra “người quan
sát” là ai.
Khi đọc
đoạn thư này, bỗng nhiên gợi nhớ cho tôi về một thư điện tử gửi anh
Nguyễn Gia Kiểng và anh Đỗ Mạnh Tri được viết vào khoảng đầu năm 2000 mà
sau này được nhiều người chuyển cho nhau tham khảo. Cũng với văn phong
nhẹ nhàng, tinh tuý ấy; lối ví von dí dỏm mà thâm thuý; cách đặt vấn đề
gián tiếp một cách khái quát nhưng cũng rất thực tế và cụ thể... quả
thực một người có bút pháp như ông ở VN hiện nay không có được mấy
người.
Chúng ta
có thể thấy ngay điều đó khi đọc những lời dẫn nhập của ông, có lẽ đã là
thói quen riêng, ông chẳng bao giờ trả lời vấn đề một cách trực tiếp cả.
Ông viết: “Những thắc mắc của hải ngoại...mà một người thần kinh bình
thường nào cũng phải đặt ra”. Đúng vậy, với những thắc mắc gợi ý mà ông
“N” nêu ra trong đoạn thư hỏi, ngay từ những con chữ đầu tiên NQS đã
không hề lảng tránh.
Thế nhưng,
trong suốt đoạn thư ông viết sau đó, lại hầu như không đả động gì đến
những gợi ý cụ thể của người nêu câu hỏi.
Là một
người sống trong nước, chứng kiến khá đầy đủ về cục diện phong trào dân
chủ, tôi hoàn toàn đồng tình với quan điểm của NQS khi đánh giá về tình
trạng dân chủ trong nước như “một bức tranh hỗn tạp và giàu tính thủ
đoạn”. Mạo muội tác giả NQS, tôi xin diễn giải những hiểu biết của mình
từ thực tế trong nước đã được ông khái quát một cách cô đọng trong đoạn
thư như sau:
Qua 05
điểm mà NQS nêu lên để mọi người phân biệt đã gián tiếp đánh giá rất
chính xác về những sai lầm mà các nhà dân chủ trong nước đang ngày một
sa lầy.
Trong suốt
thời gian qua, những người yêu dân chủ trong và ngoài nước đã chứng kiến
khá nhiều tấn hài kịch về phong trào dân chủ, có thể lấy cái mốc đầu
tiên là sự “ra đời” của “Hội chống tham nhũng”(tên đầy đủ là “Hội nhân
dân VN ủng hộ Đảng chống tham nhũng”). Người ta đã trông đợi một tổ chức
với đúng tên gọi của nó, mong đợi tổ chức này quy tụ được những con
người có lương tâm trong sáng, nhân cách thanh cao để đáp ứng được mục
tiêu mà hội và những người khởi xướng hô hào, kêu gọi. Thế nhưng hội này
cũng chẳng đi đến đâu khi hai người được gọi là “đại diện” bị công an
CSVN cho vào “nhà đá”. Phong trào dân chủ trong nước sau đó tiếp tục
trồi sụt như những đợt thuỷ triều theo đúng với bản chất tự nhiên vốn có
của nó. Các nhà dân chủ trong nước tạm lắng trong một thời gian để rồi
tiếp tục chứng kiến những tấn hài kịch tiếp theo... sự ra đời của “Phong
trào dân chủ Việt Nam” (PTDCVN, lúc đầu còn được đặt tên là “Phong trào
dân chủ VN thống nhất”). Khi mới manh nha hình thành, PTDCVN cũng đã
được long trọng hoan nghênh, và được chào đón nồng hậu bởi những tấm
lòng vô tư trong sáng với đất nước. Có lẽ những người phát động cho
PTDCVN đã khá khôn ngoan khi nắm bắt được nguyện vọng thiết tha của
những người yêu dân chủ, bởi tâm lý “ngại va chạm” mà có rất ít người
dám đứng lên nói ra tiếng nói lương tri ngay thẳng của mình. Khi PTDCVN
“ra đời” với sự quảng bá quy mô, rầm rộ trên các phương tiện thông tin,
nhất là trên mạng internet, nhiều người đã hết lời ca tụng và tiếp tục
trông đợi... Thế nhưng, đúng như nhận xét của NQS “cần phân biệt sức
mạnh thực chất của một phong trào với sự “đại ngôn”, rùm beng tuyên bố,
những màn trình diễn đánh đúng khao khát của tình hình”... PTDCVN dần
dẫn cũng bị mọi người nhận ra đó là thứ “dân chủ cuội”, xa rời thực tế
và tự đào thải nó.
Sự xuất
hiện bản “Tuyên ngôn dân chủ 2006” ngày 08/04/2006 trong bối cảnh nhiều
người yêu dân chủ đã chán chường mệt mỏi, thêm vào đó là sự công bố bản
“tuyên ngôn thứ 2” sau đó không lâu, khiến nhiều người cảm thấy ngán
ngẩm khi nhìn nhận lại thực trạng phong trào dân chủ Việt Nam. Dù cho
các nhà dân chủ trong nước có ra sức tuyên truyền để khoả lấp những tồn
tại ung nhọt của phong trào dân chủ trong nước thì “một người thần kinh
bình thường” (nói theo cách nói của NQS) cũng đủ để nhận ra rằng phong
trào dân chủ trong nước đang rất rệu rã. Nhưng trong lúc này đây, những
nhà dân chủ trong cuộc đã không tỉnh táo nhận ra khiếm khuyết của mình
cho đúng với thực chất của nó, họ đã không những không nhìn nhận lại
mình để chấn chỉnh mà còn hô hào cho sự “ra đời” một “sản phẩm” mới...
“Khối 8406”. Đến lúc này thì sự ủng hộ chỉ còn là những người thiếu hiểu
biết, những người quá cực đoan, hằn học với chế độ CS nên số lượng rất
ít. Đa phần những nhà dân chủ thực thụ đã tỉnh táo đứng sang một bên,
mặc cho đám cực đoan cứ việc hò hét cho khản giọng, tự tạo ra cho họ
không khi sôi động nửa thực nửa hư. Các nhà dân chủ thực thụ thừa hiểu
rằng làm chính trị như thế thì chẳng thể nào có kết quả được và cái danh
sách dài dằng dặc những người ủng hộ cũng chỉ là những cái tên ảo được
lồng ghép xen lẫn trong những cái tên, những gương mặt đã quá quen
thuộc, không có ý nghĩa, không còn giá trị. Để “bảo vệ” cho các cái tên
“ảo xen lẫn thực” khỏi sự “làm phiền” của chính quyền, người khởi xướng
đã lấy thân mình ra để “hăm doạ”. NQS viết: “Khi “tướng” lâm nguy thì có
hàng ngàn quân bảo vệ, thế mới là một phong trào có thật, trái lại chỉ
lo khi một quân nào đó bị lâm nguy thì đích danh “tướng” phải tuyệt thực
để bảo vệ thì...cũng là điều trái ngược lắm” quả là chí lý. Tôi chợt
liên tưởng đến những tình tiết trong một cuốn tiểu thuyết mà tôi đã đọc
thời còn trẻ: khi người con gái nọ quyết tâm đến với một người con trai
nhưng bị cha mẹ cô ngăn cấm, cô ấy đã “doạ” đấng sinh thành của mình là
“sẽ chết”, thế nhưng đấng sinh thành của cô đâu dễ dàng nhượng bộ (thời
phong kiến mà), họ đã giam lỏng cô trong nhà, đợi tìm rể “môn đăng hộ
đối” cho phù hợp với gia phong, đạo lý gia đình(thời điểm đó).
Gần đây
nhất là sự “ra đời” (cũng vẫn là “sự ra đời”) của “Đảng Dân chủ VN” (còn
gọi là “Đảng dân chủ XXI”). Đến nước này thì những người yêu dân chủ
trong và ngoài nước đã quá chán nản với sự hô hào phô trương ấu trĩ kiểu
“con nít”. Sự cho ra đời đã là một sự bất bình thường, những người đẻ ra
nó lại càng ngớ ngẩn. Ông Tổng thư ký (TTK) là người khởi xướng, liền
sau đó ôm ngay chức vụ cao nhất. Với chức danh tự phong, ông chỉ định
các chức danh cho nội các (01 tướng và 03 lính) của ông, để tạo dấu ấn
để đời, ông liền ra ngay một “quyết định” đầu tiên chỉ định bầu 15 “uỷ
viên trung ương Đảng” (tôi vẫn chưa biết ông kiếm đâu ra thêm 11 người
nữa, ở hải ngoại chăng), giao cho một người mà uy tín đang đứng sau một
đứa bé ba tuổi đảm nhận chức danh “thường trực”... thật nực cười. Ngay
cả anh chàng kỹ sư trẻ ở Sài Gòn cũng đã kịp nhận thức ra cái lố bịch
này để giang ra, không liên can gì đến cái đảng dở hơi này nữa.
Nhiều
người bảo rằng: mấy ông này thật không còn việc gì để làm nên bày ra
nhóm này, nhóm kia, tổ chức này, tổ chức kia rồi cứ thế tâng bốc, ca
ngợi nhau. Tỉ dụ như sau khi ông TTK đảng “Dân chủ VN” công bố phục hoạt
đảng, “khối 8406” cũng muốn thể hiện mình bằng việc lên tiếng ủng hộ.
Ngặt một nỗi, xưa này, qua 3-4 bản kháng thư của khối 8406, những người
đứng tên đại diện cho khối lại sờ sờ có cái tên quen quen của ông TTK
nọ, thế là để đỡ “ngượng” khối này đã “bốc” tên ông ra, nhưng sau đó
trong bản kháng thư kế tiếp lại “nhét” tên ông TTK vào. Đến nay, có lẽ
cái khối 8406 “ảo” này đã ý thức được sự kệch cỡm này nên vĩnh viễn gạch
tên ông TTK ra khỏi danh sách khối 8406, để ông về rảnh rang mà lo cho
cái đảng của ông.
Phỏng đoán
về tuổi thọ của đảng “Dân chủ VN” của ông TTK, nhiều người cho rằng có
lẽ nó sẽ không thọ hơn ông TTK là mấy. Bởi lẽ, đặt giả thuyết: sau khi
ông TTK qua đời, mọi sự điều hành tổ chức đảng này sẽ được truyền lại
cho ai? Ông nhà văn?- khó có thể vì ông nhà văn này chỉ quen làm “văn
nghệ sỹ”, nay bắt ông phải làm chính khách chắc ông kham không nổi, mà
hình như ông từng tuyên bố quan điểm của mình là chỉ đóng vai trò người
ủng hộ chứ ông không màng gì đến chính trường cả... ông luật sư thì còn
quá trẻ để có thể quy tụ quần chúng, xưa nay mọi người biết đến ông chỉ
là “người được việc”, nghĩa là ông này chỉ phù hợp với các vai trò trợ
lý, giúp việc chứ đứng đầu một cái gì đó thì xem ra ông không có “cái
tướng”, “cái mệnh” ấy... Vậy, còn lại ông giáo sư Sài Gòn, ông này hăng
hái thật, thế nhưng sự hăng hái của ông, những người dân chủ trong nước
nhìn nhận đó chỉ là tính hung hăng cá nhân, ông này chỉ được cái “to
mồm”. Thế nhưng cái sự “to mồm” của ông gần đây xem ra không còn phát
huy tác dụng được nữa, bởi những việc làm khuất tất của ông. Người ta
cười xót xa khi nghĩ tới việc một con người mà uy tín đã ở mức tận cùng
của cái sự “mất uy tín” lại đứng đầu một tổ chức đảng thì tương lai cái
đảng ấy sẽ đi về đâu?
Xin được
bàn thêm về những người đứng sau lưng ủng hộ đảng “Dân chủ VN”. Có lẽ ai
cũng biết đằng sau ông TTK, ông Phó TTK là tổ chức đảng “Nhân dân hành
động” do ông Nguyễn Sỹ Bình đứng đầu, hiện ở Mỹ. Hơn ai hết, những người
yêu dân chủ ở hải ngoại sẽ là người có câu trả lời đúng nhất cho các vấn
đề thắc mắc được nêu ra sau đây:
1- Tại
sao ông Nguyễn Sỹ Bình và ông Nguyễn Xuân Ngãi lại ra sức ủng hộ cho các
hoạt động của “Phong trào dân chủ VN” và sau này là đảng “Dân chủ VN”?
Liệu các ông này có thực sự muốn cho đảng “Dân chủ VN” mạnh hơn đảng
“Nhân dân hành động” mà các ông này đã tạo dựng vào đeo đưổi lâu nay?
2- Số
tiền mà ông Ngãi, ông Bình bỏ ra để giúp đỡ ông TTK , Phó TTK và nội các
của ông ta là rất lớn. Trước đây giúp ông Phó TTK trong một thời gian
dài, rồi đến đưa ông TTK đi chữa bệnh, sau đó tiếp tục gửi cho ông... số
tiền này là của cá nhân ông Bình+Ngãi? Của ngân sách đảng “Nhân dân hành
động”? hay từ đâu mà có? Liệu các ông Bình + Ngãi còn có khả năng tiếp
viện đến bao giờ?
3- Một
vấn đề nữa được đặt ra là: Liệu ông Bình + Ngãi có thực sự tin vào khả
năng thành công của ông TTK và ông Phó TTK?
Tôi rất
tâm đắc với cách ví von của NQS, cho rằng: phong trào dân chủ trong nước
hiện nay đã bị một số người nhào nặn như “một chiếc xe lắp ráp vội vàng,
không đồng bộ, sơn cho đẹp... rồi đẩy xuống đường đua”; và cách mô tả
khối đoàn kết của phong trào dân chủ trong nước như “cây chưa mọc rễ đã
vội đâm bông, kết trái tùm lum để hấp dẫn ong bướm”.Và tôi hoàn toàn
nhất trí với đánh giá “Thật đáng tiếc, trong bối cảnh có nhiều hứa hẹn
như thế thì một bộ phận trong những người dân chủ tiên phong, đầu não
trong nước lại bị những sai lầm về sự non kém chính trị, về sự nóng vội
vô nguyên tắc...”
Đọc đoạn
thư của NQS chúng ta càng cảm nhận được nỗi trăn trở của ông, cũng như
những hoài nghi ông biểu lộ, giãi bày. Cá nhân tôi rất thán phục nhãn
quan chính trị của NQS cùng lối viết đáng bậc “sỹ phu Bắc Hà” mà ông thể
hiện trong từng câu, chữ. Mặc dù có thể khẳng định chắc chắn tên tuổi
của NQS, tuy nhiên vì tôn trọng ý muốn giữ kín danh tính của NQS, tôi
cũng xin không đề cập trực tiếp đến tên NQS để các bạn đọc khác khách
quan hơn khi đọc các bài việt liên quan.
Rất cám ơn
Thông Luận đã cho tôi cùng các độc giả yêu thích Thông Luận được giao
lưu tư tưởng với những con người đầy trí tuệ, bản lĩnh của VN. Hy vọng
Thông Luận sẽ luôn luôn và mãi mãi hội tụ được những tư tưởng lớn, quy
tụ được những trí thức tâm huyết với tổ quốc, với dân tộc VN.
Đào Hùng
Việt
26/1 Huỳnh
Tấn Phát, Quận 7, TPHCM
LÝ LUẬN
VĂN HỌC
BÌNH LUẬN
PHỎNG VẤN
VỤ ÁN LIÊN QUAN
NHÓM ĐÀLẠT
TIỂU SỬ |
|