Ba bài báo sau đây tác giả viết
lúc còn là đảng viên cộng sản, nửa năm trước khi bị khai trừ (tháng
6-1989). Ba bài báo này nhằm phản bác một số luận điểm trong " Kết
luận của Bộ Chính Trị về một số vấn đề trước mắt trong công tác tư
tưởng" cuối năm 1988 và bài diễn giải văn bản này của Trần Trọng
Tân, trưởng Ban Tuyên Huấn Trung Ương, đăng trên báo Nhân Dân ngày
24-12-1988. Ba bài báo viết ngay từ khi có văn bản của Bộ Chính Trị
nhưng mấy tháng sau mới được công bố.
Báo Đảng Lâm Đồng cho đăng
hai bài đầu vì lúc đó Tổng Biên Tập muốn tỏ ra đổi mới và trong tòa
soạn có anh em tốt ủng hộ tác gỉa tìm cách đưa bài vào lách khỏi
kiểm duyệt. Các bài này đã được gởi nhiều báo nhưng không báo nào
dám đăng. Sau khi bị Bí Thư Tỉnh Ủy và một số cán bộ đầu ngành phản
ứng, phê phán, trên báo cũng như trong các hội nghị cấp ủy ở các địa
phương trong tỉnh, báo Đảng không dám đăng bài thứ ba nữa và Tổng
Biên Tập bị kiểm điểm, sau đó bị mất chức, trong đó có lý do là đã
đăng bài của tác gỉa. Bài thứ ba sau này được đăng trên tạp chí Đất
Quảng của Hội Văn nghệ Quảng Nam-Đà Nẵng
1-
Đổi mới, công khai và dân chủ
Hiện nay chúng ta
đang nói nhiều đến công khai và dân chủ và rõ ràng công khai, dân
chủ không phải là một cái "mốt" thời đại, "mốt" cải tổ và đổi mới.
Dân chủ vẫn là khát vọng muôn đời của nhân dân mọi thời đại, mọi chế
độ. Công khai là điều kiện cơ bản để thực hiện dân chủ. Trong một
giai đoạn lịch sử nào đó của một dân tộc, do đặc điểm của tình hình,
công khai và dân chủ trở thành vấn đề bức xúc, như giai đoạn của
chúng ta hiện nay.
Công khai có giới hạn
không, dân chủ thể hiện như thế nào? Trên báo chí chúng ta đã trao
đổi nhiều về vấn đề này, và trên thực tế đang có những quan điểm
khác biệt, thậm chí mâu thuẫn. Công khai nhưng không được tiết lộ bí
mật quốc gia, phải giữ gìn bí mật của cách mạng. (Bí mật của cách
mạng là một khái niệm mới, một cách diễn đạt, một cụm từ mới được
đưa ra lần đầu trong kết luận của Bộ Chính Trị về một số vấn đề
trước mắt trong công tác tư tưởng mới đây,) Chúng tôi nghĩ Đảng và
Nhà nước cần nói rõ thêm vế quy định này, nếu không sẽ có người lợi
dụng để hạn chế công khai, dẫn đến chỗ hạn chế, bóp nghẹt dân chủ.
Có điều có thể đoan
quyết một cách chắc chắn là những sai lầm, tội ác của những người
cầm quyền, kể cả người cầm quyền trong hiện tại và quá khứ, không
phải là điều bí mật gì của quốc gia, của cách mạng và nhân dân cần
phải biết và biết rõ những sai lầm, tội ác này để đứng vào cuộc đấu
tranh bảo vệ quốc gia, bảo vệ cách mạng. Tội ác của tập đoàn Mười
Giộc ở Sở Công an tỉnh Đồng Nai, của Nguyễn Trường Xuân ở Hải Phòng,
báo cáo láo của những người cầm quyền ở Thanh Hóa đưa đến chỗ dân
chết đói không thể nào là bí mật của quốc gia, của cách mạng được.
Muốn có dân chủ thực sự phải bảo đảm các quyền tự do cơ bản mà hiến
pháp của ta cũng như hiến pháp của nhiều nước trên thế giới đều có
ghi rõ như tự do tư tưởng, tự do đi lại, tự do báo chí, tự do lập
hội, tự do biểu tình… Tuy nhiên, lịch sử cũng đã chứng minh: một
chế độ có dân chủ hình thức hay dân chủ thực chất chính là ở chỗ nhà
cầm quyền có thực sự tôn trọng các quyền tự do này không. Giữa người
cầm quyền và nhân dân đối kháng sẽ diễn ra cuộc đấu tranh giữa xu
hướng bóp nghẹt dân chủ và đòi dân chủ cho dù người cầm quyền luôn
luôn hô hào dân chủ.
Chúng ta vẫn tự hào là
dân chủ xã hội chủ nghĩa hơn gấp triệu lần dân chủ tư sản. Đã đến
lúc phải xét lại thực chất của vấn đề.
Dân chủ của chúng ta là
dân chủ tập trung, dân chủ có lãnh đạo. Đã có một thời chúng ta có
các cuộc bầu cử bỏ phiếu 100%, các cuộc họp biểu quyết 100%, vô số
cuộc mít tinh, biểu tình hàng ngàn, hàng vạn người tham gia. Trong
một hoàn cảnh lịch sử nhất định nếu toàn dân nhất trí, Đảng, Nhà
nước và nhân dân một lòng, đó là dân chủ.
Hiện nay, tình hình đã
khác đi nhưng những người cầm quyền vẫn chưa quen với dân chủ kiểu
mới hay sợ dân chủ, muốn bóp nghẹt dân chủ. Vì thế mới có vấn đề đặt
ra là nên mở rộng hay thu hẹp dân chủ và đấu tranh để đòi dân chủ.
(Điều đáng buồn là nhiều vị gọi là đại biểu cho nhân dân nhưng cũng
đòi thu hẹp dân chủ trong cuộc họp Quốc hội vừa qua.)
Dân chủ phải có lãnh
đạo nhưng lãnh đạo để bảo đảm có dân chủ chứ không phải để bóp nghẹt
dân chủ. Nếu người dân chỉ được làm những gì người cầm quyền bảo làm
thì chắc chắn không phải là dân chủ. Ai lãnh đạo, Nhà nước là ai? Ở
đây có khái niệm chung và những tổ chức, con người cụ thể, không
được đồng hóa. Trường hợp có một đảng bộ, một đảng viên, một người
cầm quyền, một chủ trương chính sách sai lầm mà cứ nhân danh lãnh
đạo để buộc mọi người tuân phục thì đó là độc tài. Nhân dân chống
lại những tổ chức, những con người, những chủ trương chính sách sai
lầm là dân chủ, không phải chống lãnh đạo. Bản thân những tổ chức,
những con người, những chủ trương chính sách sai lầm này mới là
chống lại sự lãnh đạo của Đảng.
Hiện nay lại có người
lên án việc lợi dụng công khai và dân chủ, công khai, dân chủ quá
trớn, cực đoan. Lợi dụng công khai và dân chủ để làm việc xấu, mưu
lợi riêng phải lên án nhưng cần cảnh giác những kẻ bảo thủ, đổi mới
giả lại dùng điều này làm cái mũ chụp lên đầu những người cấp tiến -
người đổi mới thực sự. Báo chí chống tiêu cực, nông dân biểu tình
đòi ruộng đất, văn nghệ sĩ và công chúng cả nước phản đối vụ tuần
báo Văn nghệ, cử tri thành phố Hồ Chí Minh đòi bãi miễn hai bộ
trưởng, các hội văn nghệ, văn nghệ sĩ và những người hưởng ứng đổi
mới ở các tỉnh Miền Trung ký kiến nghị, ra tuyên bố đòi quyền tự do
báo chí và xuất bản, đòi cách chức những người phụ trách các cơ quan
ở Trung ương (trong đó có Ban Tuyên Huấn, Bộ Thông Tin, Ban Tổ Chức
Chính Phủ) đã tỏ ra chống đổi mới hoặc thiếu năng lực thực hiện đổi
mới, những việc này có phải là lợi dụng công khai và dân chủ không?
Người ta nói làm như
thế là không bình thường, làm phức tạp thêm tình hình, địch có thể
lợi dụng. Hoàn cảnh của chúng ta hiện nay là không bình thường, mà
việc không bình thường lớn nhất là nhiều điều ghi trong hiến pháp,
bộ luật cơ bản của một quốc gia, lại không được thực hiện. Những
biện pháp để đòi dân chủ mà nhân dân đã thực hiện là bình thường
nhưng được coi là không bình thường. Tình hình phức tạp là do nghị
quyết đúng đắn của Đảng không được thực hiện chứ không phải do việc
đòi thực hiện nghị quyết của Đảng. Tình hình phức tạp còn là do
những sai lầm ảnh hưởng tới cuộc sống và số phận hàng triệu người
nhưng không được truy cứu trách nhiệm và xử lý đến nơi đến chốn. Đòi
hỏi thực hiện nghị quyết của Đảng để đưa đất nước ra khỏi tình hình
khó khăn, để địch khỏi lợi dụng tình hình khó khăn xuyên tạc chế độ
chứ không phải việc đòi dân chủ là để cho địch lợi dụng. Địch luôn
luôn tìm mọi cách xuyên tạc phá hoại chế độ ta. Đảng, Nhà nước và
nhân dân phải luôn luôn cảnh giác, tìm cho ra, vạch mặt kẻ địch chứ
không phải đem địch ra để hù dọa nhân dân, chụp mũ kẻ địch lên đầu
nhân dân. Trước đây chính quyền Sài Gòn khi lên án các phong trào
đấu tranh đô thị luôn luôn dùng luận điệu "biểu tình chống đối là
đâm sau lưng chiến sĩ", "Việt cộng giật dây". Luận điệu đó không
thuyết phục, che mắt được ai.
Đảng, Nhà nước của nhân
dân, vì nhân dân phải sửa sai khi nhân dân phê phán sai lầm của
mình thay vì nghi ngờ, chụp mũ nhân dân. Chỉ có Nhà nước đối kháng
với nhân dân mới sợ nhân dân phê phán. Nhà nước không lắng nghe ý
kiến của nhân dân, sự phê phán của những người trung thực, sẽ xa rời
nhân dân, đi tới chỗ đối kháng với nhân dân, và đó là bắt đầu thảm
họa của chế độ, của đất nước.
Ở đây có vấn đề trách
nhiệm, nhân cách và bản lĩnh của người cầm quyền và các cơ quan dân
cử. Tin về việc toàn thể chính phủ Nam Tư từ chức sau khi báo chí và
quốc hội đã phê phán mạnh mẽ tình trạng tham nhũng của các thành
viên cao cấp trong chính phủ và chính phủ để lạm phát tăng vọt tới
mức 25% mỗi năm. Quốc hội Hungary phủ quyết cả ba đề án ngân sách
Nhà nước trong năm 1988 do chính phủ đệ trình (Báo Sài gòn Giải
phóng ngày 31/12/88) làm chúng ta suy nghĩ và đặt ra thành vấn đề.
Để cuộc đấu tranh cho
đổi mới thắng lợi, dứt khoát phải có công khai và dân chủ, tập dượt
công khai và dân chủ, đấu tranh cho công khai và dân chủ bằng nhiều
hình thức phong phú, tích cực, phù hợp với tinh thần hiến pháp.
(Báo Lâm Đồng số 616 ngày 17-3-89)
2- Tự do
báo chí và sắp xếp lại báo chí
Báo chí là sức mạnh của công luận,
là vũ khí sắc bén của Đảng và nhân dân trong công cuộc đổi mới quyết
định vận mệnh của đất nước. Do đó báo chí có quyền và cần thiết,
nhất thiết phải nói lên sự thật. Nếu báo chí chỉ nói được một nửa sự
thật thì báo chí sẽ trở thành một lực cản của công cuộc đổi mới.
Thế nào là sự thật?
Sự thật có lợi cho ai? Lúc nào không nên nói sự thật? Tại sao báo
chí không được hoặc không thể nói lên đầy đủ và kịp thời một số vấn
đề, tin tức, sự việc sốt bỏng hiện nay. Trong thời đại bùng nổ thông
tin này, ngay ở đất nước ta mà những phương tiện truyền thông đại
chúng còn lạc hậu rất xa với thế giới, không có cái gì có thể bưng
bít được. Càng bưng bít tin tức càng lan nhanh, càng bị bóp méo,
xuyên tạc gây tác hại sâu hơn.
Có những tin rất ngắn
ngủi thôi, có khi tưởng như vụn vặt nhưng gợi cho người đọc bao
nhiêu điều, cả những điều hệ trọng nhất. Cuối tháng 12 năm 1988 và
đầu thánhg 1-89, báo Sài Gòn Giải Phóng đưa các tin sau đây:
- Các nhà bác học
Liên Xô va Mỹ đang hợp tác biên soạn sách giáo khoa lịch sử và địa
lý: Cả hai môn lịch sử và địa lý đều thuộc lĩnh vực tư tưởng, lại là
sách giáo khoa nhưng Liên Xô và Mỹ vẫn có thể hợp tác để góp phần
vào việc hiểu biết tốt nhất nền văn hóa và văn minh của mỗi nước,
góp phần cải thiện các quan hệ toàn nhân loại và các quan hệ quốc
tế.
- Bộ trưởng Giao Thông
Úc cho biết bộ này đang kiểm tra tay nghề toàn bộ tài xế taxi ở Úc
sau khi có quá nhiều lời than phiền của du khách. Bộ đã lập đường
dây điện thoại đặc bịêt để mọi người có thể than phiền trực tiếp với
Bộ trưởng về các vụ rắc rối do tài xế taxi gây ra: Cách giữ thanh
danh nước Úc đối với du khách, cách làm việc của một Bộ trưởng có
đáng cho chúng ta suy nghĩ không?
- Nam Triều Tiên đã
đồng ý cho Hungary vay 65 triệu đô la. Đây là công trái đầu tiên của
Nam Triều Tiên cho một nước xã hội chủ nghĩa Đông Âu vay để cùng hợp
tác và có thể cho nhiều nước xã hội chủ nghĩa khác vay những món nợ
giới hạn trong năm 1989. Từ một nước con nợ cách đây hai năm, nay
Nam Triều tiên đã bắt đầu thành một nước chủ nợ. Bằng cách nào mà
một nước bị chiến tranh tàn phá và chia cắt có thể tiến nhanh như
thế?
- Trong năm l989,
phóng viên các báo Mỹ sẽ dùng máy truyền ấn bản (Fax) bằng ánh sáng
mặt trời (trực tiếp hoặc tán quang) . Ngồi bất cứ một nơi thâm sơn
cùng cốc nào, không cần có điện, phóng viên cũng có thể gởi tin về
cho tòa soạn báo cách nửa vòng trái đất: Kỹ thuật thông tin cực kỳ
hiện đại sẽ tác động vào thế giới và thế giới sẽ xích lại gần nhau
đến mức nào, có cái gì sẽ còn là bí mật phải bưng bít?
Ở đây có vấn đề năng
lực, nhận thức, sự nhạy bén của người làm báo nói chung và tầm nhìn,
bản lĩnh của tổng biên tập nói riêng. Vậy mà theo báo cáo của Ban
Chấp Hành Hội Nhà Báo trong kỳ họp tháng 12 năm 1988 vừa qua, chỉ có
1/8 trong tổng số tờ báo có xu thế đổi mới mà trong đó 13 tổng biên
tập đã phải "ra đi" bằng cách này, cách khác. Việc cách chức trá
hình tổng biên tập báo Văn Nghệ cũng vừa mới xảy ra một cách trắng
trợn, thô bạo, bất chấp dư luận. Phải chăng tất cả những điều này
nằm trong một ý đồ khống chế báo chí, bắt báo chí phải nói theo một
giọng của người cầm quyền? Đây là lãnh đạo báo chí chăng? Nhằm mục
đích gì? Không thể cứ nhân danh Đảng, nhân danh lãnh đạo để bắt báo
chí đi vào tuân phục một ý muốn chủ quan mà xét cho cùng không hề
phù hợp với tinh thần nghị quyết của Đảng.
Phương Tây gọi báo
chí là đệ tứ quyền. Ta không bắt chước phương Tây nhưng báo chí nếu
không có tính độc lập trong khi người cầm quyền có nhiều sai lầm thì
báo chí chỉ còn là một công cụ mù quáng không hơn không kém.
Trước đây, từ 1973
trong vùng địch tạm chiếm, khi Thiệu đàn áp báo chí, cấm các báo chí
tiến bộ thì tạp chí Đối Diện vẫn xuất bản và ghi rõ trong trang bìa:
"Giấy phép xuất bản: Điều
11 Hiệp định Ba Lê. Đồng thời phụ chú rõ điều 11 này: "Ngay sau khi
ngưng bắn, hai bên miền Nam Việt nam sẽ: (…) Bảo đảm các quyền tự do
dân chủ của nhân dân, tự do cá nhân, tự do ngôn luận. tự do báo chí,
tự do hội họp, tự do hoạt động chính trị, tự do tín ngưỡng, tự do đi
lại, tự do cư trú, tự do làm ăn sinh sống, quyền tư hữu tài sản và
quyền tự do kinh doanh"
Nhắc lại một chuyện cũ và
tất cả chúng ta chắc ai cũng nhớ rằng nhân dân ta đã tốn bao nhiêu
xương máu, các nhà ngoại giao đã đấu tranh gay go như thế nào trong
từng câu từng chữ để ghi vào hiệp định Ba Lê việc bảo đảm các quyền
tự do dân chủ của nhân dân trong đó có tự do ngôn luận, tự do báo
chí và nhân dân Việt nam đã sáng tạo như thế nào trong việc vận dụng
thực hiện hiệp định Ba Lê, đấu tranh với địch (chưa kể Đối diện còn
ghi chú in tại nhà in Thi Nha nghĩa là Thiệu Nhào và tòa soạn đặt
tại Québec Canada dù thực tế vẫn ở Sài gòn).
Mới đây Bộ thông Tin đã
đặt vấn đề sắp xếp lại báo chí, không cho ra báo tạp chí mới. Gỉa
thử như cần sắp xếp thì trên cơ sở nào, đánh gía nào để sắp xếp, tổ
chức, cơ quan nào có thẩm quyền sắp xếp? Vừa qua có người kêu lên
là "loạn báo chí" nhưng thực ra chúng ta có bao nhiêu tờ báo tốt, tờ
nào tốt, tờ nào xấu, tờ nào vi phạm cái gì, đã xử lý chưa? Bộ Thông
Tin đã cấp giấy phép cho bao nhiêu tờ báo với điều kiện gì ? Tại sao
các tạp chí Văn Nghệ của các Hội văn nghệ địa phương hầu hết
đều không được cấp giấy phép chính thức trong khi phần lớn các Hội
đều ra tạp chí hàng năm trong mười năm nay và hồ sơ xin cấp giấy
phép nằm mốc meo ở Bộ Thông Tin? Có báo nào vừa mới ra vài số đã
được Bộ Thông Tin cấp giấy phép ngay và mang vào tận nơi để cấp
không, với điều kiện nào? Bộ Thông Tin ra chỉ thị cấm các Sở Văn Hóa
Thông Tin không được cấp giấy phép nhất thời cho các tạp chí của các
đoàn thể ở địa phương trong khi thực tế các Sở Văn Hóa Thông Tin (
trừ Sở Văn Hóa Thông Tin Lâm Đồng ) vẫn tiếp tục cấp và Bộ Thông Tin
vẫn lờ đi. Ai phải chịu trách nhiệm về tình trạng vô kỷ cương, vô
chính phủ này? Bộ Thông Tin với chỉ thị phi lý của mình hay các Sở
Văn Hóa Thông Tin ?
Với cách làm ăn như thế
Bộ thông Tin có đủ tín nhiệm để làm việc sắp xếp lại báo chí hay
không ? Việc này còn liên quan đến cả Ban Tuyên Huấn vì theo quy
định của Ban Tuyên Huấn và Bộ Thông Tin thì Ban Tuyên Huấn xét
duyet, Bộ Thông Tin ra quyết định về mặt nhà nước.
Thực ra báo chí chúng
ta không nhiều nếu không nói là quá ít so với thế giới và nhân dân
ta đói thông tin một cách ghê gớm.
Vượt lên trên cách đặt
vấn đề sắp xếp lại báo chí, khi Hiến Pháp đã ghi rõ quyền tự do báo
chí thì ai, tổ chức nào có quyền ra báo và ai, tổ chức nào có quyền
sắp xếp, có quyền không cho ra báo, tạp chí mới? Bộ Thông Tin cao
hơn Hiến Pháp chăng ?
Một điều lạ nữa là mới
đây, báo Nhân dân đưa tin về việc thường vụ Hội Đồng Bộ
Trưởng sau khi nghe bộ Thông Tin báo cáo đã thảo luận và kết luận
về công tác xuất bản, báo chí và phát thanh truyền hình, trong đó có
việc sắp xếp lại báo chí. Cuộc họp để bàn vấn đề trên diễn ra vào
ngày 21-11-88 mà đến 11-1-89 báo Nhân Dân mới đưa tin. Phải
chăng để phù hợp với kết luận của Bộ Chính Trị về công tác tư tưởng
mà báo Nhân Dân đưa vào ngày 9-12-88? Có vấn đề gì trong sự
việc khó hiểu này?
Đất nước ta về báo chí
đang đứng trước một thử thách lớn về một quyền tự do cơ bản của xã
hội văn minh: Tự do báo chí. Đây cũng là một thử thách đối với
công cuộc đổi mới hiện nay. Nhân dân và những người làm báo nghĩ gì
về sự kiện này?
Những người có trách
nhiệm của Đảng, và nhà nước đã xem xét hết mọi khía cạnh của vấn đề
đặt ra chưa? Giải quyết không tốt vấn đề dứt khoát sẽ đưa đến một
tình huống vô cùng xấu và chắc chắn sẽ phải trả gía rất đắt. Ai sẽ
phải trả gía này trước lịch sử và nhân dân?
( Báo Lâm Đồng số 617 ngày 10-3-1989)
3- Động dao về chủ nghĩa xã hội
và tự do báo chí
Kết luận về một số vấn đề trước mắt
trong công tác tư tưởng của Bộ Chính Trị đã chính thức nói đến động
dao về chủ nghĩa xã hội. Đó là một thực tế và một cách nhìn thẳng
vào sự thật. Rõ ràng chỉ có thể nhìn thẳng vào sự thật để giải quyết
nó chứ không thể quay mặt đi, né tránh hoặc tìm cách quên nó đi, coi
nó như không có.
Tình hình tư tưởng
của các tầng lớp nhân dân cho thấy ở một số bộ phận kể cả trong cán
bộ, đảng viên, đã có biểu hiện động dao về chủ nghĩa xã hội ở nhiều
cấp độ khác nhau.
Có người bi quan về
thực tế tình hình đất nước, sau 13 năm xây dựng chủ nghĩa xã hội
nhưng tình hình chưa thấy sáng sủa hơn mà hình như khó khăn hơn về
nhiều mặt và chưa thấy có dấu hiệu rõ ràng sẽ thoát khỏi khó khăn
trong một tương lai gần.
Có người xem xét sai
lầm trong những chủ trương đã được thực hiện trên đất nước ta, trên
các nước trong hệ thống xã hội chủ nghĩa nhất là ở Liên Xô, đặc biệt
qua các cuộc cải tổ, đổi mới, nhiều nước đã nêu lên và nghiêm khắc
xem xét lại sai lầm quá khứ của mình để sửa sai, và qua đó người ta
thấy chủ nghĩa xã hội không hoàn toàn ưu việt như tuyên truyền từ
trước tới nay mà vẫn có nhiều sai lầm, thậm chí sai lầm nghiêm
trọng.
Có người đã so sánh
chủ nghĩa xã hội và chủ nghĩa tư bản. Một số nước xã hội chủ nghĩa
đã công khai nhìn nhận thua kém các nước tư bản trên các mặt trận
quan trọng như năng suất lao động, tổng sản lượng quốc gia, thu nhập
quốc dân hay trong việc đầu tư cho giáo dục, y tế, cho phát triển
khoa học kỹ thuật, cho phúc lợi công cộng … kể cả việc thực hiện dân
chủ và công bằng xã hội.
Mặt khác những điều
chúng ta tiên đoán về sự dẫy chết của chủ nghĩa tư bản, sự nổi dậy
của gia cấp công nhân ở các nước tư bản vẫn chưa xảy ra.
Những điều trên đã dẫn
đến việc một số người hoài nghi về sự lãnh đạo của Đảng, từ mức thấp
là năng lực tổ chức thực hiện cho đến mức cao hơn là cả đường lối,
chính sách, thậm chí có một số ít còn muốn xét lại cả chủ nghĩa Mác
- Lênin.
Trong số những người
động dao về chủ nghĩa xã hội có những cán bộ, đảng viên đã từng và
vẫn còn tuyệt đối trung thành với Đảng Cộng Sản, có những trí thức
yêu nước đã thực sự hồ hởi phấn khởi sau đại thắng mùa xuân năm
1975, có những người lao động chân chính đã một lòng một dạ đi theo
Đảng. Họ không phải là kẻ thù địch của chủ nghĩa xã hội. Sư động dao
của họ có nguyên nhân và cơ sở mà những vấn đề trên đây đã làm thay
đổi hoặc quy hướng tư tưởng của họ. Dĩ nhiên có nguyên nhân quan
trọng là sự tác động của kẻ thù. Kẻ thù luôn luôn bằng mọi cách phá
hoại lòng tin vào chủ nghĩa xã hội.
Tuy nhiên có một lý do
quan trọng là từ trước tới nay chúng ta chỉ tuyên truyền một chiều
về chủ nghĩa xã hội và cũng chỉ nói một chiều về chủ nghĩa tư bản.
Tuyên truyền trên cơ sở chân lý sẽ có tác dụng bền vững nhưng tuyên
truyền không đặt cơ sở trên sự thật sẽ có tác dụng ngược lại khi sự
thật được phơi bày. Dĩ nhiên nói như thế không phải trước đây chúng
ta hoàn toàn nói dối, chúng ta đã nói đúng nhiều việc, nhưng có
những điều chúng ta không nói hết, không đúng sự thật, hoặc vì ấu
trĩ, hoặc vì thực tâm tin tưởng như thế.
Sự động dao về chủ
nghĩa xã hội đã xảy ra. Đây là một vấn đề rất lớn về mặt tư tưởng,
có liên quan đến sức sống và vận mệnh của chủ nghĩa xã hội mà chúng
ta phải giải quyết trước mắt và lâu dài. Với tầm suy nghĩ rất hạn
chế nhưng bằng nỗi lo âu, trách nhiệm trước cái chung, chúng tôi xin
được đặt vấn đề như sau:
Cần phải khẳng định
ngay rằng không thể giải quyết vấn đề tư tưởng bằng mệnh lệnh, bằng
sự quy chụp, trấn áp. Làm như thế chỉ tăng thêm sự động dao, thêm
mất lòng tin vì đây là vấn đề của khối óc, con tim, là tư tưởng,
tình cảm, chỉ có tự nguyện chứ không bao giờ cưỡng bức được.
Mặt khác, vấn đề không
phải là ở chỗ lên án những người động dao về chủ nghĩa xã hội mà
phải truy nguyên sự động dao này, đặc biệt là phía những cơ quan,
những nguời đã gây ra tình trạng làm xói mòn lòng tin vào chủ nghĩa
xã hội. Sự động dao về chủ nghĩa xã hội là hệ quả chứ không phải
nguyên nhân.
Chưa nói đến vấn đề lâu
dài là làm sáng tỏ lại những vấn đề cơ bản của chũ nghịa xã hội mà
lâu nay người ta đã và đang làm khác đi, cũng như khẳng định sự vận
dụng, phát triển của chủ nghĩa xã hội trong giai đoạn mới của lịch
sử. Đối với chúng ta, vấn đề trước mắt là phải phân tích, lý giải
tình hình một cách có lý có tình, có sức thuyết phục. Hơn bất cứ ở
đâu, ở đây phải thực sự dành chỗ cho tự do tư tưởng, phát huy trí
tuệ của toàn thể nhân dân, đặc biệt là của đảng viên, trí thức,
trong cuộc đấu tranh gay go để dành phần thắng cho chủ nghĩa xã hội
về mặt lý luận. Quan trọng hơn là sự sửa sai, nhận sai lầm và sửa
chữa nhanh chóng sự sai lầm trên tất cả các lãnh vực. Quan trọng hơn
nữa là tạo ra hiệu quả thực tế trên các mặt kinh tế, xã hội và khẳng
định được hướng phát triển trong tương lai.
Chủ nghĩa xã hội đã
đến với nhân dân các dân tộc bằng sự đúng đắn, sự trong sáng, tính
thuyết phục của mình. Chỉ có thể giải quyết sự động dao của chủ
nghĩa xã hội bằng cách vượt qua khó khăn, bằng bản thân sự tốt đẹp
của mình, bằng sự thuyết phục của một chủ nghĩa xã hội thực sự dân
chủ, công bằng, nhân đạo và phồn vinh, chứ không có cách nào khác.
(Tạp chí Đất Quảng số 57 tháng 3-4/89)