CÂU ĐỐI CHỐNG MÊ TÍN DỊ ĐOAN
TẾT
KỶ MÃO 1999 (hết HỔ , sang MÈO)
( Dán cửa Tiệm buôn Thần bán
Thánh , chuyên xào xáo Thánh Thần để lừa thiên hạ)
*
* ĐÊM BA MƯƠI HỔ HẾT NHE NANH , GIẢ
BỘ TU ... ’ HÀNH ‘ ,
“ NGHÌN
MẮT NGHÌN TAY “ , KHOE PHẬT ĐỨC ! (1)
* SÁNG MỒNG MỘT MÈO CÒN GIẤU CỨT (2) , THƠM
MÙI HỶ ... ’ SẢ ‘ ,
“ TAM
KHOANH TỨ ĐỐM “ , VẼ THIÊN ĐƯỜNG ! (3)
(1) Bức tượng Phật bà Nghìn mắt Nghìn Tay
rất thiêng , nhiều kẻ làm giả đã bị quật ngã.
(2) “ Giấu như mèo giấu cứt !” . Cái đặc
sản đậm đà bản sắc loài Mèo này đáng lẽ không nên viết ra vì
thất lễ với người đọc, nhưng lại e nếu
giấu đi ắt có người nghiêm khắc lại bảo ta cũng họ nhà Mèo !
Chi bằng cứ học cha ông mình mà nói toẹt
ra !
(3) Tam khoanh tứ đốm nguyên là ‘ quý
tướng ‘ của giống khuyển , nhưng dân gian dùng từ ngữ này
để
chỉ sự xoay xỏa đủ mẹo, đủ màu, như một
tính cách chó mèo nói chung.
‘ HÀNH ‘ và ‘ SẢ ‘ là hai gia vị đầu trò
khi chế biến các món Hổ và Mèo.
SƯ QUỐC
.. . LỦI ! (*)
Cũng toan tiến thẳng tới Thiên đường
Khốn nỗi lòng trần
quá vấn vương .
Vào hội Quốc doanh
, ra Quốc lủi ,
Uống nhiều mưa móc
, phải ăn ... sương !
(*) Một chị bạn có nhà cho khách trọ kể rằng: Sắp
đến năm Mèo nên họ “ O mèo “ dữ quá. Nhà Sư ấy (trưởng đoàn)
đưa đoàn đến trọ, thường mua rượu “ quốc lủi “. Khi Sư dọn đi ,
chị thấy trong phòng còn vương vãi nhiều bao cao su. Con sâu
làm rầu nồi canh ! Chị vội hót đi ngay kẻo bọn trẻ con trông
thấy.
CÂU
ĐỐI GIAO CA GIỮA HỔ VÀ MÈO
Nhân ngày nhà giáo 20 - 11 năm nay , HỔ đến
thăm MÈO với tư cách trò thăm thày giáo. Mừng cho cậu học trò võ
biền tuy sắp hết thời làm chúa sơn lâm , nhưng khi bị dồn vào
nước bí cũng có đôi chút thức thời, cũng tỏ ra có văn hóa như
ai, Mèo mới đọc :
·
HÔ Ở LÀNG VẰN , GẶP KHI LÀNG VẶN , NỊNH KHÁCH LÀNG VĂN !
Vế xuất đối khó ở chỗ ngoài sự vạch trần bản chất
HỔ vốn họ nhà VẰN , chỉ khi bị VẶN mới giả bộ
có VĂN một chút , để thích nghi thôi ; Mèo
còn hàm ý nhắc anh học trò láo lếu của mình rằng sự đổi mới
của “ Ông Ba mươi “ quanh đi quẩn lại cũng chỉ là chuyện đổi dấu
ngôn từ thôi chứ mới mẻ gì.
Hổ sôi máu, nhưng không gầm gào gì cả , chỉ mím
miệng để giữ mùi hôi, rồi ra bộ kính cẩn đối lại :
·
MÈO GIẤU CỦA CHUA , ĂN VỤNG CỦA CHÙA , NGỒI NGAI CỦA CHÚA !
Đôi tai thính của Mèo vốn nghe được cả tiếng vợ
chồng nhà chuột thì thầm trong đêm, thế mà lúc này, nghe xong vế
đối của Hổ bỗng dưng nó choáng, nó ù , chỉ nghe như có ai đó nói
từng tiếng rành rọt : Thưa thày, thế thì thày có kém gì em !
Thày ăn bao nhiêu “ chùm khế ngọt “ của quê hương mà cái sản
phẩm dị hóa của thày tạo ra thì nó “ CHUA như cứt mèo “,
nên thày cứ phải “ GIẤU như mèo giấu cứt “ ! Mèo nào lại
chẳng ăn vụng, nhưng ăn vụng của nhà coi như của của CHÙA
thì vừa ăn vừa phá vô tội vạ ! Tính cách thế mà thày lên ngôi
CHÚA , lấn át cả vua ư ?
Mèo nghĩ thầm : Thằng học trò này thật
phản trắc, chẳng trách loài người nó sắp xóa sổ mày ! Chúa sơn
lâm gì rồi cũng vào bảo tàng, vào vườn bách thú thôi con ạ !
Mèo đưa tay vuốt râu, lấy lại tư thế ông
thày dạy võ khi xưa, rồi bảo :
Đáng
lẽ còn đôi ba tháng nữa mới đến Lễ giao thừa để anh bàn giao
‘chính sự ’ lại cho tôi. Nhưng nhân đây anh hãy coi Câu Đối này
là cuộc bàn giao sớm. Đêm Ba mươi , khi thấy Thiên hà rung
chuyển anh cứ việc cúp đuôi chạy thẳng về rừng, không cần có lễ
nghi gì thêm nữa.
Nói xong Mèo leo tót lên nóc nhà ... dột ,
đây là môn điền kinh mà bấy nay Mèo vẫn giữ riêng cho mình để
phòng thân, nhất định không trao cho Hổ .
Hổ quên cả từ biệt (vị Chúa sơn lâm này
tính vốn hay quên !) , quật đuôi xuống sàn rồi phóng thẳng ra
... xe !
‘ Phóng sự ‘ ghi ngày 20 / 11 / 1998
để đón Xuân Kỷ Mão (1999)
HÀ SĨ PHU |