NGẪU HỨNG LAN và ĐIỆP
Chiếc xe sang trọng chở bốn vị khách tham quan dừng trước cửa quán nhà tôi. Họ
gọi càphê và nước giải khát.
Vị trẻ nhất ôm khư khư trong lòng một cây phong lan tuyệt đẹp, vừa khuấy ly chanh
đá vừa hỏi ông đầu hói kính cận :
- Bác trông chùm lan của mình có giống hệt đàn Bướm đang bay không, bác định
tên cho nó là lan gì nào, Hồ điệp hay Kim điệp?
- Không được, Hồ điệp thuộc chi Pha-lê nốp-xít, Kim điệp thuộc chi Hoàng thảo
Đen-đrô. Cái này không phải. Dựa vào màu hoa trắng như tuyết có gân hồng tía,
cánh môi ba thùy, và hương thơm tuyệt diệu này thì đây có vẻ là một loại Dáng
hương quế Aê-ri-đét chứ không phải điệp
Vị thứ ba, thắt cra-vát diêm dúa xen vào :
- Hãy xếp những cái tên khoa học nghèo nàn , cổ lỗ của các bố lại !
Sao lại chỉ có Hồ điệp và Kim điệp? Thằng này chuyên lùng hoa quý
phục vụ các thủ trưởng trên mười năm nay, đã gặp hàng trăm thứ lan
điệp rồi nhá :
Nhị điệp, tứ thiệt điệp, dư hồ điệp, khuê văn hồ điệp này!
Trân điệp, mặc lan hoa điệp, hoa quang điệp, văn sơn kỳ điệp, dị hoa
mai điệp này!
Bình dực điệp, song toàn điệp, mê hồn điệp này!
Mân-nam hoàng điệp, Mân-nam lục điệp, Mân-nam kỳ điệp này!
Hồ điệp sơ-pai, hồ điệp ấn, hồ điệp cúc-phương này!
Thế thì các bố cứ đặt đại cho nó một cái tên thương mại, một thứ điệp gì
đó thật mê hồn vào, cho nó xứng với khóm phong lan hương sắc vẹn toàn này đi,
lần này tóm được của hiếm về, dâng tân thủ trưởng chắc có thưởng lớn đấy!
Nhà khoa học kính cận thì thộn mặt ra, nhưng chàng trai
trẻ lại liến láu :
- Thế thì Hương điệp vậy! Hương điệp là Bướm thơm ! Bướm mà thơm thì
chết đứ đừ con ông cụ rồi!
Vị cra-vát diêm dúa chế nhạo : - Bướm thơm thì mày về mà đặêt tên cho cái
con Lan thát-trơ của mày ấy! Chứ hoa lan Hương điệp thì người ta đã đặt
cho một loại lan xanh ô- liu thơm lựng rồi con ạ! Nhưng lọai này của mình còn
trên tài thứ Hương điệp ấy chứ!
Chàng trẻ tức quá, nổi khùng:
- Thế thì biết đặt là cái đ gì được?
Anh nào cũng gân cổ, tranh khôn, hậm hực, khoe cái tài trí thao lược, cái trình
độ kinh tế thị trường rất có định hướng của mình.
Tóm được của hiếm tưởng đã hí hửng, ai dè việc tìm cho nó một cái tên cũng
chẳng dễ dàng gì.
Riêng anh lái xe, từ nãy vẫn ngồi nhâm nhi cà phê, nhả
những vòng tròn khói thuốc đuổi nhau, giờ mới buông một câu xanh dờn
:
- Hồ điệp, Kim điệp, Hương điệp... gì gì cũng không ổn thì ta gọi quách
nó là Gián điệp đi cho rồi ! Gián điệp bây giờ là đẹp và thơm nhất
đấy các bố ạ!
Nói rồi họ đẩy nhau lên xe, chàng thanh niên vẫn khư khư trong lòng cụm lan
gián điệp . Xe nổ máy, mặt mũi vị nào cũng chưa hết đằng đằng sát khí vì
cuộc cãi lộn.
Bọn khách tham quan ẩu đả ấy đi rồi, không hiểu sao bỗng
nhiên tôi thấy giật mình, nhột nhột sau gáy, giật mình vì cái câu pha
trò cà trớn của tay lái xe. Có khi hắn là con nhà có học thật chứ
đừng coi thường!
Ừ, càng ngẫm càng thấy đúng : Chữ nho Gián hoa, gián sắc đúng là mầu sắc
xen kẽ, sặc sỡ, lộng lẫy, không thuần sắc! Tiếng Pháp là bigarré. Cánh bướm
đẹp lộng lẫy, đan cài màu sắc, thì gọi là Gián sắc điệp , ê-gan (égal) Gián
điệp! Hóa ra hắn nói vào điển, vào chữ , chứ không đùa đâu! (*)
Bất giác tôi bật ra được đôi câu đối tức cảnh chuyện lan
và điệp, khoái quá, chép ngay vào sổ:
Mấy bông Gián điệp thơm lừng cõi !
Một lũ Tham quan tức lộn mề !
Đàlạt, thành phố hoa-2004
HSP
LÝ LUẬN
VĂN HỌC
BÌNH LUẬN
PHỎNG VẤN
VỤ ÁN LIÊN QUAN
TIỂU SỬ |