| "Sau mấy chục năm được nhà trường xã hội chủ nghĩa trau dồi bao nhiêu tri thức về khoa học tự nhiên, về triết học Mác-Lê, về chính trị ... thì bây giờ các chi bộ lại không còn coi chúng tôi là thành phần công nông gần đảng nữa mà chuyển thành tầng lớp trí thức tiểu tư sản bấp bênh ! Trở thành kỹ sư, tiến sĩ, giáo sư ... thì lại xa đảng hơn lúc chưa đi học !. Nghĩa là trên thực tế thì chất Đảng ngược chiều với chất trí thức ! Đó là điều nghịch lý".....Dắt Tay Nhau, Đi Dưới Tấm Biển Chỉ Đường của Trí Tuệ - Hà Sĩ Phu 1988 "Khẳng định vai trò quyết định của tự do và phát triển không có nghĩa là khi có hai điều kiện ấy thì tự khắc sẽ có Bình đẳng và Bác ái mà không cần đến hoạt động khuyến thiện và nỗ lực tranh đấu của con người. Không thể lấy khát vọng thay cho qui luật, nhưng khát vọng đúng sẽ xúc tiến nhanh qui luật...." Đôi Điều Suy Nghĩ của Một Công Dân - Hà Sĩ Phu 1993 "Mọi hoạt động Tranh đấu của con người từ cổ chí kim , không có gì ra ngoài ý nghĩa của chữ QUYỀN CON NGƯỜI. "Quyền Con người" ngày nay đã trở thành vấn đề toàn cầu không nước nào có thể lẩn tránh, điều ấy đánh dấu một bước trưởng thành khổng lồ của văn minh nhân loại. Ở đâu có áp bức bất công, ở đâu con người bị đối xử phi lý đều có thể tìm nơi "Quyền Con Người" một điểm tựa để tranh đấu, ít nhất cũng là điểm tựa tinh thần. Mặt khác. từ ánh sáng chung nhất về "Quyền Con Người", con người có thể nhìn lại những trào lưu Tranh đấu của mình một cách có cơ sở khách quan, khoa học và sáng suốt hơn..." Chia Tay Ý Thức Hệ - Hà Sĩ Phu 1995 |  |  NHỮNG VỤ ÁNHai bức thư HSP gửi NGK và ĐMT 
 
		Nối kết Thứ Ba, 11/12/2001 
		Nối kết tiếp tay tán phát 
		cho tới khi nào có tự do dân chủ thật sự trên đất nước Việt Nam 
		Hai BỨC THƯ CỦA HÀ SỸ PHU 
		  
		*** Tại sao Đảng lại sợ và 
		vội vàng kết án tiến sĩ Hà Sỹ Phu tội “phản quốc” –cho dù sau đó Đảng 
		thấy hố phải miễn tố ông? Có phải vì ông Hà Sỹ Phu đã phân tích được tim 
		đen của bọn thẻ đỏ này hay không? Nối kết xin gửi các bạn hai lá thư của 
		tiến sĩ Hà Sỹ Phu đã bị lọt vào tay  công an và đã khiến lãnh đạo Đảng 
		bị chạm nọc hùng hổ âm mưu  định kết tội “phản quốc” ông Hà Sỹ Phu. Hai 
		lá thư này được đánh máy lại, với lời bình của Thiện Tâm. 
		*** Đầu năm 2000 các ông 
		Đỗ Mạnh Tri và Nguyễn Gia Kiểng có viết thư cho ông Hà Sỹ Phu nhờ ông 
		Mai thái Lĩnh chuyển, ông Phu đã viết hai bức thư trả lời . Ong Phu đã 
		viết rõ đây là thư riêng không đề tên thật khi gửi (vì sợ mất !) , và 
		không nên đăng báo, nhưng rồi hai bức thư này bị Cơ quan An ninh Việt 
		nam thu giữ và khởi tố hai ông Phu và Lĩnh tội phản quốc. Báo An ninh 
		thế giới đã trích đăng công khai một số câu trong hai bức thư nên rất 
		nhiều người đã biết, nay trở thành chuyện đã qua , không còn là bí mật, 
		cũng không còn là chuyện riêng. Tôi đã được đọc (có lẽ là bản chính) hai 
		bức thư và thấy nên công khai hẳn chuyện này ra cho đời bình luận và 
		tham khảo. Tôi mạn phép thay một số chữ cho thích hợp, thêm vài lời 
		bình  của cá nhân, và ghi trở lại tên thật của các ông.                
		 
		
		                                                                                                                  
		Thiện Tâm 
		- 
		Thư thứ 1 
		Hà Sỹ Phu (Tháng 3/ 2000) 
		Thư gửi ông Đỗ Mạnh Tri, 
		báo Tin Nhà. 
		  
		  
		 Đã nhận được thư ông do 
		ông Lĩnh chuyển giúp, trong đó ông muốn biết nhận xét cá nhân của tôi về 
		tính chất đặc thù của xã hội Việt nam...Đây là vấn đề hay nhưng rất rộng 
		lớn , tôi muốn suy nghĩ kỹ hơn nên chưa viết thư ngay cho ông được. 
		Nhưng thôi, chẳng dám cầu toàn nữa, đành viết nhôm nham mấy dòng tản 
		mạn, chợt gặp cái gì thì viết cái nấy, như viết nháp vậy, để ông xem 
		riêng có thể cũng giải khuây được đôi chút. 
		  
		… Một khi ĐCS đã nắm trọn 
		mọi quyền sinh quyền sát, đã thuần hóa và sử dụng được đám có học làm 
		công cụ ngoan ngoãn và chăn dắt đám dân đen như đàn cừu non thì những ai 
		còn chút nhân cách, chạnh lòng nghĩ về thân phận nhân dân không thể 
		không nghiền ngẫm về Đảng … 
		Người CS có ba tầng chiến 
		tuyến cần bảo vệ, theo thứ tự quan trọng tăng dần từ ngoài vào trong. 
		 
		-Tầng ngoài cùng là Chủ 
		nghĩa Mác Lê , ở giai đoạn xây dựng thì tầng này là tầng nền tảng nhưng 
		sang giai đoạn thoái trào thì tầng nền tảng này sẽ bị hy sinh trước tiên 
		(vì chỉ là phương tiện, không phải mục đích); trên phạm vi quốc tế tầng 
		này đã bị phá tan tành, một vài nơi còn cố thủ nhưng chỉ ở địa bàn quốc 
		gia và cũng chỉ giữ ngoài vỏ , trí trá cho qua chuyện, cốt để che cho sự 
		lột xác ở bên trong.  
		-Tầng thứ hai là vai trò 
		thống trị độc tôn của Đảng Cộng sản. Tầng này có ý nghĩa sinh tử , thất 
		thủ thì coi như tong. Để giữ được chiến tuyến này Đảng CS một mặt quyết 
		tử bằng mọi giá , khi cấp thiết có thể trút bỏ mặt nạ lịch sự để thẳng 
		tay đàn áp, một mặt nhanh chóng lột xác : thu xếp nội bộ, mau chóng tư 
		bản hóa và trở về hòa nhập vào nhân loại, khéo léo trút bỏ toàn bộ những 
		cẩm nang dở hơi của Mác Lê. Nếu giai đọan này hoàn thành thì có nghĩa là 
		xây dựng được một xã hội Tư bản do Đảng CS lãnh đạo, danh xưng dù là một 
		thứ Chủ nghĩa Xã hội mang màu sắc Trung quốc hay màu sắc Việt nam Việt 
		niếc gì đó, thì thực chất cũng là Xã hội Tư bản độc tài (mà chủ nghĩa 
		Mác là bà đỡ). Thực tế xã hội đang ở giai đoạn này. 
		-Nhưng nếu : Nếu bài bản 
		tiếp tục lừa bịp dân và lừa bịp thế giới này không trót lọt (làm sao mà 
		trót lọt mãi được), thì ở thế bí người CS đành bỏ phòng tuyến này và rút 
		về phòng tuyến cuối cùng , bỏ Đảng cứu lấy tập đoàn : tức là trút nốt 
		cái vỏ Đảng CS độc quyền lãnh đạo , chẳng còn Chủ nghĩa gì ráo, chấp 
		nhận dân chủ pháp trị, chấp nhận đa nguyên đa đảng , nhưng lúc ấy mọi 
		yết hầu kinh tế của xã hội đã được con cháu, bè cánh của tập đoàn đầu xỏ 
		trấn giữ rồi. Tiếng là đa đảng nhưng Đảng của họ vẫn ở thế thượng phong 
		(có thể họ vẫn giữ tên Đảng CS hoặc chuyển thành một Đảng khác, tùy thời 
		thế).Nếu phong trào dân chủ tiếp tục phát triển thì trong tương lai khả 
		năng này chắc chắn thành hiện thực. Từ đó, nếu có khả năng chuyển biến 
		thành xã hội có dân chủ, văn minh thật sự thì cũng mất dăm bảy chục năm 
		nữa , lúc ấy thế giới đã tiến sang mức độ văn minh khác rồi . Đối với 
		những kẻ chiếm đoạt lịch sử thì thế cũng là quá đủ, vơ vét đến cỡ đó rồi 
		thì thôi, tha cho nhân dân, tha cho đất nước ! Bắt chẳng được thì tha 
		làm phúc, làm phúc ở chỗ cuộc tha tội khi ấy lại cũng là do người CS "khởi 
		xướng và lãnh đạo" !  
		  
		Nhưng "cuộc tha" này cũng 
		còn xa vời lắm ( nó bịn rịn như thời kỳ chủ nô giải phóng cho nô lệ vậy 
		thôi).Với một nhân dân như nhân dân Việt nam thì chỉ có những kẻ ngu mới 
		vội vàng tha sớm như thế !. Một bác già có đầu óc cấp tiến nghe tôi nói 
		như vậy bèn nổi xung lên : Vô lý, thế nhân dân chết cả rồi hay sao ? Tôi 
		nói :" Chết cả rồi, bị tiêm thuốc chết cả rồi, bác ạ! Số còn ngắc 
		ngoải như chúng ta ( và rất nhiều người khác nữa ) trong quan niệm của 
		nhiều người lãnh đạo thì không phải là nhân dân (!), hay nói cho công 
		bằng thì ta bị xếp vào nhân dân loại hai , như thể một dạng’dân 
		tộc thiểu số’! ".  
		  
		Đừng thấy đám đông đang 
		phóng xe máy, nghe máy bộ đàm, gõ máy vi tính, hát karaoke, báo cáo trên 
		Tivi về thành tích biết làm giầu, lĩnh giải này giải nọ… mà tưởng là 
		nhân dân đang sống mãnh liệt !  
		Vẫn có cơm ăn, vẫn có áo 
		mặc , vẫn ngày càng biết thêm những thứ văn minh mà trước đây chưa hề 
		được biết tới, vẫn được thế giới viện trợ, vẫn có khối thứ để tự hào 
		,vẫn thấy con "hơn" cha nên cứ tưởng nhà mình có phước … Thế là cuộc đời 
		vẫn cứ đi lên, chứ sao, tham nhũng thì  muôn đời bao giờ chẳng có, xã 
		hội càng bậy bạ càng dễ làm ăn, quy củ làm gì cho mệt , phải biết quên 
		đi mà sống, và biết hy vọng vào tương lai !… 
		Một môi trường nhân dân 
		như thế thật là môi trường lý tưởng cho những kẻ thống trị. Thật không 
		may cho những tầng lớp khát khao thống trị khác trên thế giới đã không 
		tạo được một nhân dân như thế (nên họ đành phải tiến theo đường dân chủ 
		!). Nhưng giữa kỷ nguyên văn minh hôm nay, sống như thế mà cũng là sống 
		ư ? 
		Bác già ấy vẫn không chịu 
		: Cuộc vận động đi lên nào chẳng bắt đầu từ số ít ? Tôi nói : Thưa bác, 
		đúng, nhưng vấn đề là cái số đông kia có khả năng chuyển hóa hay không. 
		Trong cuộc vận động dân chủ hóa ở xứ An nam ngày nay câu trả lời là : 
		KHÔNG !…(Bao kẻ anh hùng đánh giặc ngoại xâm lại trở nên hèn mạt và vô 
		cùng nhỏ bé trước Danh lợi, hoặc trước Thần quyền và Thế quyền ! Mà 
		trước các thử thách về Dân chủ và Nhân cách này thì xứ mình còn hiếm anh 
		hùng lắm). (Kẻ có dũng thì ngu dốt, kẻ có trí tuệ thì hèn, kẻ có trí có 
		dũng thì láu cá vị kỷ bất nhân. Giữa một nhân loại phơi phới dân chủ hôm 
		nay mà chỉ biết biểu tình vì khó khăn đời sống, học hành chỉ cốt để lập 
		nghiệp cá nhân, làm trí thức mà cứ xun xoe không dám xa rời bổng lộc! 
		Mấy tấm gương trí thức can đảm hiện nay mới chỉ như muối bỏ bể. 
		Với kẻ thù bên ngoài thì sẵn sàng liều chết, với kẻ bề trên bên trong 
		thì sẵn sàng thông cảm và khuất phục. Đảng tìm đâu trên thế gian này một 
		Nhân dân “lý tưởng” như thế ! Nhưng nói cho công bằng thì Nhân 
		dân này do lịch sử để lại cũng chỉ một phần, phần lớn là do công "tôn 
		tạo" của Đảng, nhân dân chỉ là sản phẩm bất khả kháng, quy tội cho dân 
		là vô nghĩa).  
		Lịch sử nước mình là như 
		vậy. Đã đành Lịch sử không phải là cái ghi sẵn trong sách trời , nhưng 
		là cái đường ray đã được định hình từ thực tiễn mấy nghìn năm, muốn thay 
		đổi quỹ đạo ấy chắc không thể ít hơn một hai thế kỷ. Một dân tộc không 
		có tư tưởng, không coi trọng cái "CHÂN" , chỉ ôm lấy cái "THIỆN" cái 
		"MỸ" , thấy lợi thì thích, thấy đẹp thì mê, không cần biết thực chất nó 
		là cái gì , được đến đâu hay đến đó… thì  tất nhiên cứ đi vào tương lai 
		bằng con đường ấy thôi. Họ là kẻ lữ hành không quen dùng bản đồ, cứ mỗi 
		lần sa xuống hố rồi lại leo lên, đánh dấu thêm một lần anh hùng , cứ thế 
		đi từ "thắng lợi" này đến "thắng lợi" khác !  
		Chỉ những người biết đứng 
		từ ngoài nhìn vào mới thấy cái dân tộc quá tinh khôn này có một đặc điểm 
		là lúc nào cũng chọn nhầm đường, và nó tiếp tục tiến hóa theo cách 
		chọn nhầm đường ấy. Ừ, phi lý. Nhưng sở dĩ  nó có thể tồn tại được 
		trong cái quỹ đạo tưởng như PHI LÝ ấy , chính là vì  toàn thế giới còn 
		lại đã tiến theo quỹ đạo HỢP LÝ rồi , và loài người chẳng bỏ rơi dân tộc 
		nào cả, loài người ngày nay đủ sức cho những xã hội phi lý ký sinh vào 
		.Trong nội tình xã hội thì bên cạnh sự phi lý ĐCS cũng đã tạo được một 
		số mặt hợp lý, tích cực để làm chỗ dựa…Không hiểu những điều đó thì 
		không thể giải thích được sự tạm thời cân bằng. Dở hơi (kỳ thực là dở 
		hơi ăn người!) mà không chết thì cứ dở hơi mãi thôi. Chết làm sao được , 
		khi cứ ăn cái mà người ta đã thải cũng đủ no chán , và cái người ta thải 
		ra dường như cũng đổi mới hàng ngày , cũng khác xưa nhiều lắm ,  cứ sào 
		sáo lại có khi vẫn thành món đặc sản cũng nên. Nếu không hiểu điều này 
		thì sẽ nghĩ Việt nam rất giống với Trung quốc ; không , chỉ na ná giống 
		nhau thôi chứ khác nhau một trời một vực ! 
		  
		Đài BBC một hôm nói chuyện 
		tiếu lâm hiện đại : Clintơn, Enxin và Giang Trạch Dân cùng đi đến một 
		ngã ba : một bên có biển chỉ sang Chủ nghĩa Tư bản, một bên có biển chỉ 
		sang  Chủ nghĩa Cộng sản. Clin tơn đương nhiên rẽ sang ngả thứ nhất: TƯ 
		BẢN! Enxin ngần ngừ rồi cũng bước theo Clintơn. Đến lượt Giang Trạch 
		Dân,Giang không chút do dự, tráo tấm biển này cắm thẳng sang ngả kia, 
		đổi tấm biển kia cắm sang ngả bên này, rồi thản nhiên rẽ vào đường có 
		tấm biển "CỘNG SẢN" vừa mới tráo sang, nghĩa là vẫn "đi đúng con đường 
		đã chọn" ! (Rốt cuộc là cả ba đều đi vào cùng một con đường). Chỉ có 
		Cộng sản , mà phải là Cộng sản châu Á mới kết tinh được cái Trí tuệ siêu 
		việt này. Thế là Trung quốc đã ngang nhiên "đánh rắm" vào Lịch sử, nước 
		Đại Hán mà, ai làm gì được. Có lẽ hôm ấy đi tháp tùng họ Giang còn có 
		một anh hề đồng, đi sau cùng, hít lấy hít để rồi quay lại vênh vang với 
		khán giả rằng : cái rắm  thơm mà thày tôi vừa đánh là của tôi đấy ! (Lời 
		bình: Có lẽ HSP bị quy là phản quốc chính vì cái giọng hay ví von này? 
		–TT). 
		  
		Loài người không thể hiểu 
		được loài bọ hung. Ta thương con bọ hung phải chui rúc khổ sở ư ? Nhầm ! 
		Bọ hung ăn phân còn ngon hơn ta ăn tiệc ! Và nếu chẳng may trái đất này 
		bị nổ tung thì  kẻ còn lại cuối cùng chắc chắn sẽ là bọ hung chứ không 
		phải là ta! Tốt nhất là loài nào hãy sống với thế giới của loài ấy, 
		không thích thì tránh xa ra, tự buộc chặt vào nhau làm gì ? Trong quyền 
		con người có cả quyền khước từ văn minh, khước từ làm người ! Thế mới 
		đau khổ , người ta khước từ làm người văn minh, anh vận động thì người 
		ta đánh cho ! Mà đánh là phải, vì người ta muốn làm hạng người gì là 
		quyền của người ta , bắt người ta phải văn minh là phạm nhân quyền 
		đấy!Anh không chịu được thì anh đi chỗ khác ! Anh đừng lấy nê rằng anh 
		là anh em ruột của người ta thì anh phải chia sẻ số phận với người ta! 
		Rác vô sinh thì ta dọn ngay đi được, rác nhân sinh thì không thể làm như 
		thế, không những không thể bắn bỏ mà có khi còn phải bảo tồn như bảo tồn 
		sự đa dạng của tự nhiên (!)… 
		  
		Kỷ nguyên văn minh thứ 3 
		vừa tạo điều kiện cho sự HỘI TỤ vừa tạo điều kiện cho sự PHÂN LY , đó là 
		sự 'Phân ly sinh thái' hay 'Phân ly về văn hóa' . Những cái bản chất gần 
		nhau thì ngày càng nhập lại , những cái bản chất vốn đã tiềm tàng sự 
		phân ly thì nay cũng sẽ có điều kiện để PHÂN LY!. Sự giải phóng con 
		người được xúc tiến bằng cả hai phương thức ấy. Hai dòng tiến hóa tương 
		phản sẽ song song tồn tại trong xa lộ vănminh.Có quyền được hòa nhập thì 
		cũng có quyền được phân ly ! 
		Nếu chỉ sống trong thế 
		giới những người tiên tiến với nhau ta sẽ có cái nhìn khác hẳn (và có lẽ 
		không thể đồng ý với ý kiến của tôi), nhưng tất cả những cái tiên tiến 
		ấy không phải là Việt nam, không làm nên một Việt nam được. Việt nam là 
		đại diện cho một kiểu tiến hóa riêng : nương theo thế giới HỢP LÝ để bảo 
		tồn lánh địa PHI LÝ của mình, tiến lên bằng cách KÝ SINH vào thế giới 
		văn minh, chỉ cần chậm đi một nhịp và biết làm xiếc, như một con ve con 
		bét bám vào cổ của chúa sơn lâm. Con sư tử tiến được đến đâu , con bét 
		cũng tiến được đến đó, nào kém chi nhau ? Chỉ có một kẻ thù duy nhất có 
		thể chặn đứng hướng "tiến hóa" tệ hại này, là NHÂN CÁCH. Nhưng một khi 
		đã phá hủy, chế biến được nhân cách rồi thì đường TA rộng thênh thang TA 
		cứ bước thôi, khỏi lo chi nữa ! Có một danh ngôn : "Con người dù hung 
		hăng nhẫn tâm đến đâu cũng phải biết dừng lại trước nhân cách của người 
		khác !" . Còn TA, nhân cách nào cản đường TA , TA sẽ bôi bẩn vào mà bước 
		qua :TA không biết lùi! Kẻ nào cản đường TA, kẻ đó không được phép có 
		nhân cách.Thế giới văn minh và nhân hậu cũng chỉ là cái để TA lợi dụng. 
		Không cần sản xuất ra những giá trị của văn minh, chỉ cần đẽo gọt và 
		thừa hưởng.Chỉ có một ngành công nghệ TA phải tự làm lấy là công nghệ 
		thiết kế, lắp ráp và đại tu nhân cách, nhân cách của TA, việc này TA 
		phải tiên phong.  
		   Không biết ông có nghĩ 
		tôi là bi quan không ? Chắc là không, thói đời những lời đạo đức có hậu, 
		tin ở tương lai, tin ở nhân dân, tin ở quy luật, động viên nhau "lúc 
		này thuận lợi hơn lúc nào hết" … thì tha hồ lạm phát. Nói kiểu đó 
		thì thuận tai, thuận lòng, nhưng rồi cũng vô bổ mà còn có hại. Tôi thì 
		tôi quý sự thật, hiểu được một sự thật thì quý hơn vàng, đoán được sự 
		thật phũ phàng lại càng đáng quý. Tôi lạc quan đấy, vì tôi nghĩ mọi thứ 
		vẫn cứ túc tắc đi lên, chẳng có ai làm sao  cả. Mọi thứ rồi sẽ có hết, 
		xin đừng lo, thiếu chăng chỉ thiếu một sự TỬ TẾ  . 
		Ngay như nhiều người CSVN 
		cũng lo rằng "Đổi mới hay là chết", nhưng tôi nghĩ đây là bệnh 
		"khiêm tốn Cộng sản" mới xuất hiện đấy thôi. Xin cứ yên tâm, Đảng CSVN 
		ví dù có không đổi mới thì cũng chẳng chết đâu (ở nơi khác thì chết đứ 
		đừ nhưng ở Việt nam thì không lo!). Dân này Đảng này đã thích nghi với 
		nhau và còn ở với nhau được dài dài. Cứ anh dân nào lộn xộn thì Đảng lọc 
		ra khỏi nhân dân, đảng viên nào bị phát giác thì coi như kẻ thoái hóa 
		không phải là Đảng, thế thì lúc nào Dân cũng là của Đảng, Đảng cũng là 
		của Dân, hai bên đều thuần khiết, đều trong sạch cả. Trời đã cho hai bên 
		chọn được nhau, sẽ còn là của nhau cho đến bách niên giai…lão. Có thể ví 
		như một cặp vợ chồng nọ, dẫu có thường xuyên đánh chửi nhau thì cũng 
		chẳng bên nào bỏ đi lấy ai khác được. Hai bên cùng biến đổi hàng ngày, 
		cùng có nhu cầu thủ cựu, rồi lại cùng có nhu cầu canh tân, cùng có nhu 
		cầu ngụy trang và lợi dụng, cùng có nhu cầu mập mờ, ù xọe, thỏa thuận 
		ngầm , nhờ vả và khai thác nhau (nhưng trong cuộc thỏa thuận ngầm này 
		Dân toàn được cái nhỏ trước mắt mà mất những cái rất hệ trọng lâu dài 
		!). Khi cần Đảng cũng sẵn sàng mạnh tay,để ép dân vào thế kìm kẹp chiến 
		lược (tuy có thể nhất thời gây xốc), nhưng những việc lớn, việc chung ấy 
		xong rồi dân cũng quên ngay (trừ những khỏan đóng góp thì rất đầy đủ bổn 
		phận !) , nhường chỗ cho những những lo toan đời sống , những niềm vui 
		nho nhỏ và cả những cuộc vui đầy tháng trận cười suốt đêm. Tình hình rất 
		lộn xộn mà vẫn tĩnh, tĩnh mà vẫn động, âm dương vẫn đủ bù trừ và 
		cân bằng(Lời bình: Nên hệ thống ấy vẫn không bị phá vỡ, 
		vẫn coi như không có gì xảy ra!-TT) . 
		  
		     Thế những cố gắng dân 
		chủ hóa xã hội không có tác dụng gì ư ? Sao lại không, chẳng những cần 
		mà trái lại nếu không có thì lập tức cân bằng sẽ thay đổi và tình hình 
		còn xấu hơn (và cuộc "tha tội" nói trên sẽ không bao giờ tới cả), như 
		hai áp suất ở hai bên mặt pít tông, buông tay ra là pít tông sẽ bật trở 
		lại. Nhưng cái mặt pít tông Việt nam này lại có lỗ thủng, không khí hai 
		bên chơi du kích với nhau, nếu ép mạnh thì khí bên này có thể tràn sang 
		bên kia, có khi ép được đến tận cùng mà cũng chẳng nên cơm cháo gì, vì 
		toàn bộ khí bị nén đã lọt sang bên kia cả rồi . Phì phọp lên xuống vội 
		vàng có khi chỉ mất sức như đấm bị bông, chỉ là việc đánh bùn sang ao. 
		Nói chung thì nếu có nhiều cố gắng ắt sẽ có nhiều cải thiện, sẽ đẩy 
		nhanh được tốc độ diễn biến, nhưng đừng mong sẽ có thắng thua gì rành 
		rọt.  
		(Lời bình: Dân chủ và phản 
		dân chủ vừa vật lộn nhau vừa trộn vào nhau , vừa chui vào nhau mà đi, 
		thắng cũng là cùng thắng, thua cũng là cùng thua, chẳng ai được độc 
		quyền có công hay bị độc quyền có tội! Có khi phải gọi đâý là biện 
		chứng pháp cù nhầy!–TT) .  
		Như một cái chai đựng mắm 
		thối đã lâu ngày, có đổ đi để đựng rượu ngon thì cũng phải chấp nhận một 
		thứ rượu có mùi mắm .Vì  có một cách giải quyết cổ truyền đơn giản và 
		hiệu quả nhất là đập bỏ thì ta đã tự nguyện không làm, nhất chí không 
		làm rồi (không nỡ làm, mà cũng không làm được) ! Giá như còn ở những thế 
		kỷ trước ... Phong kiến thì có cách giải quyết của Phong kiến , Dân chủ 
		thì có cách giải quyết của Dân chủ. Đằng này lại muốn dùng phương pháp 
		Dân chủ để giải quyết một vấn đề Phong kiến trong một Vương quốc của 
		Phong kiến lạc hậu đang thịnh hành (dẫu cho đã có nhiều nét pha tạp) thì 
		đương nhiên phải dẫn đến CẢI LƯƠNG chứ có gì khác được ? Cải lương phức 
		tạp và dai dẳng hơn chính quy nhiều. Tiệp khắc dùng phương pháp của Dân 
		chủ mà giải quyết được vấn đề là bởi "mặt bằng dân trí " của họ hơn hẳn 
		mình. Cụ Phan Chu Trinh chủ trương tận dụng chính thời gian tạm ổn định 
		dưới sự cai trị của Pháp (và tận dụng mặt tích cực trong chế độ thuộc 
		địa xấu xa) làm thời gian xây dựng dân trí , dân lực của mình. Thế thì 
		đỡ tốn sức, khi đủ lực sẽ chuyển hóa (tất nhiên trong thời gian này cả 
		hai bên đều thi đua, đều tính toán, đều lừa nhau vào thế của mình). Tôi 
		nghĩ đó là chiến lược tháo gông, chiến lược dân chủ hóa của Việt nam 
		mình đấy. 
		Tôi nói với ông cũng như 
		nói một mình, để lòng mình nghe thôi, chẳng dám khuyên ai, chẳng dám dạy 
		ai. (nịnh Dân để sai khiến thì tha hồ, chứ khảo sát điểm yếu của Dân để 
		nâng Dân lên thì sẽ bị khép vào tội xúc phạm Nhân dân , xuyên tạc lịch 
		sử chứ chẳng đùa đâu !). Người ta nói nhiều đến sự đa dạng sinh học, 
		phải bảo tồn tất cả các loài, kể cả bọn sâu bọ có hại (như những người 
		bảo vệ môi trường, văn minh thứ thiệt!), vậy mà về tư tưởng là sản phẩm 
		tinh hoa nhất của sinh giới thì lại chỉ được phép có một dạng răm rắp 
		như nhau, ôi mong sao cho tư tưởng được bình đẳng như con sâu con bọ kia 
		anh ạ. Người ta ngợi ca những Nguyễn Trãi, Chu văn An, Nguyễn Trường Tộ 
		… nhưng tôi nghĩ may cho các cụ ấy đã mất rồi, chứ còn sống đến hôm nay 
		thì chắc gì đã thành được Nguyễn Trãi, Nguyễn Trường Tộ, Chu văn An ! 
		(Lời bình: Nhìn vào những nhân cách của đa số các cây đa cây đề trong 
		trí thức văn nghệ sĩ qua mấy cuộc rung động xã hội vừa qua thì quả như 
		vậy thật!- TT).  
		Vấn đề mênh mang quá, mà 
		những suy nghĩ này của tôi cũng chỉ là sơ khởi, từ một góc nhìn, đương 
		nhiên còn phiến diện, mà cũng chưa viết hết được ý mình, chẳng dám kết 
		luận gì.  
		
		                                                                                                                            
		HSP (các bạn đón xem tiếp lá thư thứ 2) 
		  
		Nối Kết Thứ Ba , 
		11/12/2001 
		*** Ong Hà Sỹ Phu đã khiêm 
		nhường nhỏ nhẹ thế rồi mà vẫn không xong, bị Đảng nổi xung gán chụp cho 
		cái mũ phản động! Nay thì trong nước, nhiều bài đã vạch mặt chỉ tên 6 vị 
		chóp bu trong Bộ Chính trị là phản quốc, hoặc phê phán giới lãnh đạo đã 
		có hành động bán nước, hoặc nói thẳng nếu Đảng không đổi mới thì dân sẽ 
		nổi dậy lật đổ Đảng như sóng lật thuyền…vân..vân…, và được gửi công khai 
		khắp nơi, thế mà cũng chưa sao! Nối kết mời các bạn xem tiếp lá thư thứ 
		2 của tiến sĩ Hà Sỹ Phu để cùng bình luận cùng Thiện Tâm. 
		- 
		Thư thứ 2 
		Hà Sỹ Phu  (Tháng  3 / 
		2000) 
		
		                            Thư gửi ông Nguyễn Gia KIểng 
		  Tôi rất vui nhận được 
		thư ông. Cảm ơn ông đã hỏi thăm sức khỏe chúng tôi và gia đình. Sau đây 
		xin gủi tới ông mấy dòng tâm sự : 
		Về thực trạng xã hội VN: 
		Chúng ta không thể thoát 
		ly một thực tế là cả ba mặt Dân trí, Dân khí và Dân sinh đều rất thấp. 
		Tuy chẳng còn mấy ai tin ở Chủ nghĩa Cộng sản Mác-Lê , nhưng cả xã hội 
		thực chất đang ở tầm Ý thức hệ phong kiến nông nghiệp lạc hậu (tức là 
		rất đúng với tầm của Ý thức hệ Cộng sản!).  
		  
		Điều căn bản này giải 
		thích vì sao tuy bề ngoài thay đổi rất nhiều mà về căn bản thì xã hội 
		vẫn như dẫm chân tại chỗ , dẫm chân tại chỗ mà vẫn lục đục không yên , 
		không yên mà vẫn không thể bứt ra thành một cái gì khác về chất được.Đã 
		vậy, tính khôn vặt và những khát khao thực dụng của”con ngưòi VN sau 
		chiến tranh” đang cùng với sự chuyên chính rất xảo quyệt của giới 
		cầm quyền tạo ra một trạng thái cân bằng bùng nhùng không dễ gì phá vỡ 
		được, vì những yếu tố ấy quyện vào nhau khá khăng khít.Trong đám “bùn 
		nhão” ấy mọi người dù lem luốc nhưng vẫn kiếm được ăn, vẫn có không ít 
		sự béo bở thật và béo bở ảo vọng , không ít những hương hỏa phải cố giữ 
		lấy.Trong đám “bùn nhão” ấy, (tôi dùng chữ bùn nhão để chỉ một trạng 
		thái vật lý vô định hình),mọi mâu thuẫn đều nhòe nhoẹt đi , mọi áp suất 
		đều được xì van, mọi sự cố nếu có xảy ra rồi cũng dễ dàng tắt ngấm. Đám 
		đông tự soi vào nhau và thấy mặt mũi mình cũng chẳng kém ai (vẫn thấy 
		chân dung mình là : rũ bùn đứng dạy sáng lòa!), nên chẳng thấy có gì lớn 
		cần thay đổi cả ! Những lời cảnh báo tỉnh táo và trong sạch lúc này 
		không mấy ai để vào tai . Người thì mê, người thì say, người thì điếc, 
		người thì giả điếc.Đám bùn nhão là một thể vô định hình  nên đương 
		nhiên không thể đổ, không thể vỡ , nhưng cũng đương nhiên không thể tự 
		đứng lên thành một hình dạng nào cả. Ý định muốn cho nó có hình dáng 
		đàng hoàng ngay có khi  chỉ là ảo tưởng.        
		  
		Quy luật thích nghi ở xã 
		hội VN buộc phải như vậy. Trong mối cân bằng bùng nhùng ấy nếu những 
		nhân tố tiến bộ tích cực tác động vào thì nó sẽ tốt hơn , nếu không thì 
		nó sẽ tồi tệ hơn ; nhưng không ai có thể kéo nó ra khỏi cái hũ 
		định mệnh mà Tạo hóa đã nhốt đám dân Lạc hồng vào đó rồi đút nút lại ! 
		(Bây giờ ai thực hiện được 
		sự hoà hợp hòa giải dân tộc thì đấy chính là vị anh hùng vĩ đại của dân 
		tộc. Nhưng khát khao dễ hiểu này chỉ là sự đánh đố. Người CS nghĩ mình 
		nắm giữ chân lý, nắm giữ chiến thắng và đang nắm giữ cả đất nước cả nhân 
		dân thì chẳng phải hòa giải với ai, chẳng phải chia sẻ cái gì với ai cả 
		!) (Lời bình: Nếu tôi nhớ không lầm thì ý kiến này đã bộc lộ trong một 
		bài của báo Nhân dân cách đây đã mấy năm. -TT). 
		Quy luật ở Việt nam là như 
		vậy. Như trên con đường hẹp mà cứ phải đi sau một con trâu mộng nghênh 
		ngang vậy. Phải có mẹo chứ bực mình , nóng vội cũng vô ích thôi. 
		  
		- Cuộc vận động cho dân 
		chủ và văn hóa của toàn xã hội 10 năm qua bước đầu đã làm được một số 
		việc rất tốt , nhưng nay sang một bước mới thì bộc lộ những bất cập 
		không thể tha thứ được (cũng dễ hiểu thôi , vì những phát biểu về dân 
		chủ, nhất là trong nước, đều là tự phát của cá nhân chứ có tổ chức gì 
		đâu!-TT): hầu hết những việc làm được trước đây là do nhà cầm quyền bị 
		bất ngờ, nay họ đã biết rõ , họ đã đưa mọi vật nghi vấn lên kính hiển vi 
		và đã áp dụng những cách khống chế rất tai quái, phi luật pháp, phi văn 
		bản, phi tang chứng…  
		  
		Chính quyền không đàn áp 
		tràn lan, mà lọc ra những điểm nút, phân hóa thật chi ly, thu hẹp đối 
		tượng cần đối phó (Ngay như việc phá rối sóng phát thanh thì cũng chỉ 
		chọn lọc phá từng bài,thậm chí từng đoạn, phá ở từng địa phương trọng 
		điểm thôi). Mặt khác ,về công cụ đàn áp thì lại mở ra thật rộng, quần 
		chúng hóa và dân sự hóa, dùng đám đông đánh thiểu số, dùng cái không 
		biết đánh cái biết, dùng cái thấp để trị cái cao, dùng mặt trái của con 
		người để chiến thắng mặt phải của con người (đây là điểm mạnh vô địch 
		của Chủ nghĩa CS). Quản chế ngầm không văn bản có khi lại nghiêm trọng 
		hơn có văn bản , thậm chí nặng hơn bắt tù.Một quốc sách hàng đầu là dùng 
		những người xung quanh, người thân, bè bạn của những người dân chủ và 
		chính những người dân chủ hiếu động để làm tình báo hữu ý hay vô tình, 
		có công và không công. Trong khi đó thì những anh chị em dân chủ lại quá 
		tin ở Vương đạo của trí tuệ và lương tri nên trở thành những con mồi ngờ 
		nghệch hết chỗ nói.  
		(Nhưng ngẫm lại cho cùng 
		thì cái Thiện bao giờ mà chẳng ngây thơ !). 
		Vì thế mà sinh ảo tưởng, 
		mất cảnh giác, giao du vô nguyên tắc và nôn nóng !.  
		Nhiều người vào cuộc mà cứ 
		nghênh ngang ,nghệ sĩ , tự do như đi vào hội nhẩy đầm. Người này cố giữ 
		kín thì người kia phơi ra thoải mái . Ở môi trường nước ngoài thì  một 
		người vô tình cũng còn có thể nghe được mọi tin tức huống chi những 
		người chuyên việc dò la ! Ở môi trường nước ngoài , nếu có được cái vỏ 
		quen biết với anh em dân chủ trong nước hay cái vỏ tỵ nạn thì có thể 
		thâm nhập vào báo này báo nọ, đài này đài nọ, vào bất cứ đâu. Cuối cùng 
		anh em ở nhà sẽ bị lãnh đủ.  
		  
		Một nguyên nhân nữa khiến 
		cho xã hội công dân nói chung và lực lượng dân chủ nói riêng không thể 
		hình thành và phát triển được là : Trong một xã hội độc đoán khe khắt 
		như xã hội XHCN thì  nếu anh bộc lộ thái độ dân chủ anh sẽ bị bộ máy 
		chuyên chính đẩy vào thế bí trong đó chỉ có hai sự chọn lựa; hoặc là 
		sống như người chết rồi , hoặc phải sống như một phần tử tranh đấu chính 
		trị chuyên nghiệp . Trong khi đó thì đa số người ta chỉ muốn bộc lộ thái 
		độ dân chủ ở một mức độ thích hợp với năng lực của mình nhưng vẫn có thể 
		sống bình thường để còn làm được những việc bình thường của mình như sản 
		xuất , kinh doanh, viết văn, viết báo , nghiên cứu, hoạt động nghệ thuật 
		...như ở các nước khác. Ở nước ta thì chỉ cần bộc lộ thái độ dân chủ một 
		cách rõ ràng là sẽ bị bao vây, khống chế tứ bề, nói xấu khắp nơi …cứ thế 
		cho đến hết đời! Chẳng những mất cả cuộc đời của mình mà còn khổ sở cả 
		gia đình, con cái nữa ! Chỉ làm một việc bình thường theo lương tâm mà 
		phải trả cái giá quá đắt như thế thì đương nhiên số đông người ta không 
		ai muốn cả, chuyện lương tâm đành gác lại thôi! Thế là người cầm quyền 
		được yên, họ có sửa đổi gì hay không là quyền của họ. 
		  
		     Hiện tượng Đảng 
		chuyển đàn áp bằng toà án và bắt bớ sang chính sách cô lập, quấy nhiễu 
		vô hiệu hóa bằng mọi phương tiện … nếu được gọi là " một bước lùi" thì 
		chỉ đúng một phần, và có thể gây ra sự ngộ nhận. Đảng không hề giáo 
		điều, Đảng thay đổi hàng ngày.Nhưng Đảng cũng không hề lùi, trái 
		lại, Đảng thay đổi tất cả những cách làm nào có thể thay đổi được để 
		tiếp tục tiến lên thực hiện mục đích của Đảng. Những phe phái khác 
		nhau trong Đảng chỉ khác nhau về cách làm và sự phân chia quyền lợi , 
		chứ không có phe bảo thủ và cấp tiến gì cả. Cấp tiến thật  thì  Đảng đẩy 
		ra ngoài rồi. 
		  
		Tôi xin nêu vài nhận xét 
		thực tế như vậy để mọi người cùng suy nghĩ. Về một số điều đang diễn ra 
		mà tôi nghe được thì theo nhận xét chủ quan của tôi , tôi thấy có việc 
		rất nên làm nhưng cũng có việc không nên làm: 
		      -  Rất nên chống 
		chính sách cô lập thông tin. Đã đành bản thân thành tựu thông tin tự nó 
		đã mang thuộc tính đánh bại kẻ nào chống nó. Nó sinh ra một ngàn con 
		đường phong phú hơn đầu óc bưng bít  của những kẻ đi ngược thời đại. 
		Nhưng tất cả những con đường nhỏ không thể thay cho một đại lộ. Cho nên 
		bên cạnh việc cá nhân tự tìm cách để thực hiện quyền thông tin (quyền 
		này chính một bài trên báo Nhân dân đã khẳng định từ lâu) vẫn phải có 
		một cuộc vận động quốc tế về QUYỀN THÔNG TIN.Tôi nghĩ  kỷ nguyên này là 
		kỷ nguyên thông tin thì quyền con người đặc trưng nhất trong thời đại 
		cũng là quyền thông tin. Điều quy định về Quyền thông tin như đã nói 
		trong Tuyên ngôn Quốc tế nhân quyền trước đây nay cần được cụ thể và chi 
		tiết thêm nhiều. Tốt nhất là tạo thành một chương riêng về Quyền thông 
		tin và được thông tin, và không chỉ dừng ở văn bản mà phải thành những 
		giải pháp kinh tế và chính trị, những quy định trong bang giao quốc tế 
		hàng ngày. Không có cuộc vận động nhân đạo quốc tế nào thiết thực hơn 
		cuộc vận động này. Trí tuệ giải phóng con người, thông tin giải phóng 
		con người. Không thể giải phóng con người nếu không có luật quốc tế về 
		quyền thông tin và nhận thông tin. (Ví dụ: Một tỷ lệ cao về số điện 
		thoại, số máy tính, số người dùng Internet trên đầu người phỏng có ý 
		nghĩa gì nếu như cả những thanh niên lêu lổng cũng có thể dùng những 
		phương tiện ấy để giải trí suốt ngày, trong khi có những giáo sư, những 
		trí thức thì lại bị tước bỏ mọi phương tiện phổ thông ấy chỉ vì Đảng 
		ghét những người này và không muốn cho họ được chia sẻ thành tựu ấy của 
		trí tuệ nhân loại ?). 
		  
		- Rất nên nghiên cứu kỹ 
		hiến pháp và luật Việt nam, đồng thời đối chiếu với thực tế để tạo dư 
		luận quốc tế lên án nền luật pháp giả nhân quyền và chống nhân quyền của 
		thể chế XHCN ( sở dĩ tôi nói như vậy vì đã đi vào quỹ đạo của Chủ nghĩa 
		Cộng sản Mác-Lê thì dẫu thực tâm có muốn xây dựng một xã hội Dân chủ 
		cũng không có cách gì thoát ra khỏi những tiên đề phản quy luật, duy ý 
		chí và áp đặt và trước sau gì cũng buộc phải độc đoán ! Thực tiễn tất cả 
		các nước XHCN đã minh chứng điều đó) . Vận động liên hiệp quốc hình 
		thành định chế bắt buộc đối với mọi thành viên về việc thành lập các tổ 
		chức độc lập, phi chính phủ theo rõi tình hình nhân quyền ở mỗi nước, 
		dưới sự bảo trợ của LHQ. Nước nào cũng được phép tham gia kiểm tra nước 
		khác (để tránh sự áp đặt một chiều hoặc tranh cãi tay đôi). (Lời bàn: 
		Hay lắm, chẳng hạn VN bảo Mỹ không có Nhân quyền , Mỹ cũng bảo VN không 
		có Nhân quyền thì phải có một tổ chức quốc tế trong đó có cả VN và Mỹ 
		kiểm tra lẫn nhau xem sao… thế giới gần nhau lại như một nhà là như thế 
		chứ còn gì nữa? –TT). 
		  
		- Các nhóm dân chủ chân 
		chính ở ngoài nước (tôi cũng không biết có những nhóm nào) nên có sự 
		liên kết trong một mặt trận chung ( có thể vẫn là các nhóm riêng , nhưng 
		phải có tiếng nói thống nhất khi cần thiết ). 
		  
		- Cần rà soát lại mọi quan 
		hệ giao du, có người lúc trước chơi được nay không chơi được nữa, có 
		người cứ mang trái tim hồ hởi đi khắp mọi nơi và trở thành cộng tác viên 
		tuyệt vời không công cho An ninh để lần lượt tàn phá tận gốc những tiếng 
		nói dân chủ. 
		  
		- Để đối phó với cách tìm 
		điểm nút để triệt, thì những người dân chủ cần mở rộng ra rất nhiều 
		nhánh, nhiều “kênh” thông tin (vì mọi mặt của đời sống đều đòi hỏi thông 
		tin và giao lưu, thông tin và dân chủ là việc tự nhiên của toàn dân, đâu 
		chỉ là công cụ để đòi dân chủ hay chống dân chủ, đây chỉ là xu thế tự 
		nhiên không ai cản nổi). 
		- Việc vận động trao Nobel 
		nhân quyền cho hòa thượng Quảng Độ nếu thành công thì sẽ có tác dụng rất 
		tốt, sẽ là một thuận lợi lớn … 
		...vân vân... 
		  
		-  Còn về ku+ (kết ước năm 
		2000) tôi nghĩ không nên làm lúc này , vì : 
		      Ai cũng biết nguyên 
		lý sơ đẳng xưa nay là trong khi mọi " kết cấu hạ tằng " chưa có mà đã 
		khoa trương diện mạo thì diện mạo ấy dễ bị xụp đổ , đập nát ngay mà 
		không có gì  để bảo vệ và nuôi dưỡng nó.Đó chính là "doạ làm nhưng thực 
		tế chưa có khả năng làm", thế thì sẽ bị rút phép thông công và vĩnh viễn 
		không bao giờ làm được nữa. Đáng lẽ tiền trong túi đã có nhiều rồi mà 
		còn phải làm như chưa có gì nữa là ! Khi mình chưa có vốn là bao nhưng 
		cứ đăng ký là mình có vốn lớn để tạo uy tín cho người ta mạnh dạn hùn 
		vốn vào để thành vốn thật, cách này có lẽ nên áp dụng cho phong trào 
		ngoài nước nhưng không nên dùng cho phong trào trong nước. Trong 
		nước,việc này vẫn bị xem là việc húy kỵ nên là việc của công đoạn gần 
		như sau cùng, nhất là trong điều kiện ngặt nghèo ở một nước Cộng sản 
		toàn trị ! Việc này chỉ làm khi có tình huống, tình huống ấy nay chưa có 
		, nếu có làm được chăng nữa thì  cũng chỉ là một việc đơn độc thôi , môi 
		trường chưa có gì để tiếp nối nó cả. Tình huống là khi xu thế dân chủ 
		trong xã hội đã mạnh hoặc ngược lại, khi có chiến dịch đàn áp thô bạo 
		(Lời bàn: Xem lại phần đầu bức thư, như nhận định của ông HSP về đặc 
		tính cù nhầy của một thể vô định hình, về dân trí thì thấp mà mẹo của 
		giới cầm quyền lại quá khôn ngoan thì hai “tình huống” lý thuyết này làm 
		sao mà xảy ra được ? -TT).  
		  
		     Mấy lời thành thật tự 
		đáy lòng đau đớn. (Tự phê phán dân tộc mình cũng là tự nhiếc móc mình 
		sao lại không đau đớn). Vấn đề quá lớn mà không thể viết dài nên chắc 
		chắn không diễn tả được như ý , mà cũng chỉ là nhận thức riêng của tôi 
		trước những gì đang diễn ra và đang tồn tại , có gì thất thố mong ông 
		hiểu lòng và thứ lỗi cho. Thư này để xem, ông đừng cho ai công bố ở đâu 
		làm gì, mong ông cẩn thận. (*) 
		
		                                                                                                                          
		Kính thư 
		
		                                                                                                                       
		       HSP   
			
			
			                             ( Đánh máy lại và bình luận: Thiện Tâm) 
		 (*) Lời bàn: HSP đã khiêm 
		nhường thế rồi mà vẫn không xong! Đến nay, chỉ kể các bài viết trong 
		nước thôi, thì nhiều bài đã vạch mặt chỉ tên 6 vị chóp bu trong Bộ Chính 
		trị là phản quốc , hoặc phê phán giới lãnh đạo đã có hành 
		động bán nước, hoặc nói thẳng nếu Đảng không đổi mới thì 
		dân sẽ nổi dậy lật đổ Đảng như sóng lật thuyền ...vân 
		vân…, (bài gửi công khai khắp nơi) thế mà cũng chưa sao. Đằng này Hà Sĩ 
		Phu chỉ nhỏ nhẹ, bất ngờ khẳng định vị trí lâu dài 
		của Đảng : giả sử Đảng không đổi mới gì hết thì cũng chẳng sao đâu, đất 
		nước vẫn cân bằng, không có gì phải lo cả; thế mà 
		khi Đảng nghe lén được điều khẳng định này là Đảng không kiên nhẫn được 
		nữa, phải nổi xung lên chụp cho cái mũ phản quốc ngay tắp 
		lự! Thế mới rắc rối . Câu chuyện kể cũng đáng bình luận phải không thưa 
		quý vị? –TT. 
 LÝ LUẬN    
        VĂN HỌC    
        BÌNH LUẬN    
        PHỎNG VẤN    
        VỤ ÁN LIÊN QUAN    
        TIỂU SỬ |  |