NHỮNG VỤ ÁN
Thư yêu cầu của HSP
Hà Sĩ Phu
Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt nam
Độc lập - Tự do - Hạnh phúc
THƯ YÊU CẦU
(tiếp
theo đơn khiếu nại không được trả lời)
Kính gửi :
- Ong Trần Đức
Lương, chủ tịch nước CHXHCN Việt Nam
- Ong Nông Đức
Mạnh, chủ tịch Quốc hội nước CHXHCN
Việt Nam
- Ong Lê Minh
Hương, bộ trưởng Bộ Công an
- Ong Viện
trưởng Viện Kiểm sát Nhân dân tối cao
- Ong Viện
trưởng Viện Kiểm sát Nhân dân tỉnh Lâm đồng
- Ong Thủ
trưởng Cơ quan An ninh điều tra, Công an tỉnh Lâm đồng
...
Tôi là Nguyễn Xuân Tụ,
tức Hà Sĩ Phu, 61 tuổi, Tiến sĩ Sinh học, cán bộ hưu trí, hiện ở 4E Bùi
thị Xuân, Phường 2, Đà lạt, Lâm đồng.
Ngày 19 - 5 - 2000 tôi
đã gủi tới các quý ông một đơn khiếu nại, để các quý ông thấy rõ việc
năm nay Nhà nước lại tiến hành khám nhà, thu giữ nhiều tài sản và khởi
tố tôi về tội Phản bội Tổ quốc là một việc làm phi lý, phi nhân tâm. Tới
nay đã 5 tháng tôi không nhận được một văn bản trả lời nào từ các quý
ông, thế là tôi không được sống và đối xử theo đúng pháp luật.
Trong khi đó tôi đã bị
các cán bộ anh ninh của Bộ Công an và Công an Lâm đồng hỏi cung suốt 3
tháng trời, hiện nay tuy được tạm nghỉ hỏi cung nhưng tôi vẫn phải tiếp
tục chấp hành lệnh cấm ra khỏi nhà một cách không ấn định thời hạn (mặc
dù tôi được giải thích rằng chỉ cấm tôi ra khỏi nhà, còn bạn bè vẫn được
tới nhà tôi bình thường).Theo luật của Nhà nước ta, văn bản khởi tố để
điều tra chỉ có hiệu lực trong 4 tháng, hết hạn đó các cơ quan pháp luật
phải ra một văn bản khác để giải quyết. Tới nay đã quá hạn 49 ngày mà
tôi vẫn không nhận được bất cứ một văn bản theo thủ tục pháp lý nào cả,
nhưng vẫn phải sống trong điều kiện cấm cố tại gia, tài sản chưa được
trả, và lúc nào cũng phải chờ đợi gặp Công an. Vậy là tôi không được
sống và đối xử theo đúng quy định và tinh thần của pháp luật (mặc dù
chính pháp luật hiện hành của ta cũng còn rất nhiều điều phải bàn luận,
nó còn chứa đựng rất nhiều điều bất lợi và nguy hiểm cho những công dân
nào muốn hành xử quyền tự do tư tưởng và độc lập suy nghĩ.)
Vì không thấy nhà nước
thực thi những quy định mà chính nhà nước đã ban hành nên tôi viết thư
này yêu cầu các cơ quan hũu trách trả lời tôi bằng văn bản về những vấn
đề đã nêu trên.
*
Nhân đây tôi thấy cần tóm
tắt sơ lược những nét chính trong những vụ việc của tôi từ năm 1995 tới
nay để các quý ông thấy việc nhà nước sử dụng luật pháp tùy tiện đối với
tôi lần này không phải là lần đầu, không phải ngẫu nhiên , trái lại sự
ứng xử ấy của nhà nước là có hệ thống :
- Vụ án “cố ý làm lộ bí
mật nhà nước” năm 1995 (xử năm 1996) : Vụ này nhà nước quy kết rất vô lý
vì : bài phát biểu của thủ tướng Võ văn Kiệt khi đến tay tôi thì đã có
rất nhiều người biết, báo nước ngoài đã đăng, chỉ có tôi là chưa được
đọc, vậy tại sao tài liệu này còn là tài liệu bí mật được , và tại sao
người làm lộ lại là tôi? Nhưng nhà nước cứ xử tôi một năm tù.
- Năm 1999, lấy cớ có 3
bức thư riêng của tôi gửi đích danh cho 3 ông Hoàng Minh Chính, Lê Hồng
Hà và Trần Độ, mà các thư này không hiểu vì sao xuất hiện trên Internet
để quy kết tôi là đã xuất bản một cách phi pháp, lấy cớ này để lại khám
nhà và tịch thu toàn bộ thiết bị vi tính cá nhân của tôi. (trong khi
điện thoại của tôi vẫn bị cắt dài dài, và tôi không gửi các thư ấy cho
bất kỳ cơ quan thông tin nào), Trong thời đại của xa lộ thông tin ngày
nay, tôi không hiểu các cơ quan nhà nước hiểu thế nào là xuất bản? Tôi
không hề làm gì liên quan đến việc xuất bản sao lại có thể phạm luật
xuất bản ?.
- Năm 2000, lấy cớ tôi đã
viết 2 thư riêng cho 2 nhà báo người Việt ở Pháp, cơ quan An ninh đã quy
tôi vào tội đã “câu kết với nước ngoài nhằm gây nguy hại cho nền độc
lập, chủ quyền, chế độ...và như vậy là phản bội Tổ quốc” ! (tôi viết thư
để từ chối không ký một văn bản lên tiếng chung về dân chủ, trong thư
tôi đã nói rõ nhận thức của tôi về quy luật tiến triển rất đặc biệt của
xã hội Việt nam để giải thích vì sao tôi không tham gia vào việc ký văn
bản lên tiếng chung này), Tại sao nhận thức và ý kiến của một cá nhân
không hề tiếp xúc gì với các bí mật của nhà nước lại có thể là mối nguy
đối với một Nhà nước được? Đau lòng vì dân trí còn thấp, đất nước còn
thua kém người ta về dân chủ , phê phán sự thiếu dân chủ và sự sống
thiếu nhân cách lại là phản bội Tổ quốc ư ? Kẻ gây được nguy hại cho nền
độc lập của một quốc gia hẳn phải là kẻ có một tổ chức, một sức mạnh vật
chất ghê gớm chứ ; tôi có tổ chức gì, có sức mạnh vật chất gì ? Thế nào
là “câu kết với nước ngoài”? Viết một bức thư cho một nhà báo người Việt
ở nước ngoài nói về nhận thức xã hội và cảm xúc cá nhân của mình trước
thời cuộc là một sự câu kết ư ? Câu kết với “nước ngoài” là nước ngoài
nào ? (* Xin xem ghi chú ở cuối thư)
Chính do sự phi lý rất
dễ nhận thấy của những vụ quy kết đó nên rất nhiều nhà cách mạng lão
thành, nhiều trí thức trong và ngoài nước, kể cả nguyên thủ của một số
quốc gia mà chắc chắn Đảng CSVN không thể coi là thù địch đã lên tiếng
bênh vực tôi, đòi trả lại cuộc sống tự do cho tôi, trong đó hầu hết là
những người không quen biết gì tôi cả, nhưng qua các tác phẩm của tôi,
người ta tin chắc chắn rằng đây là một người trí thức yêu đất nước mình,
nên đã vắt óc suy nghĩ những việc chung, những quy luật chung đến quên
cả nguy hiểm có thể ập đến cho bản thân. Vì thế những người ấy đã dám
gắn cả uy tín, thân thế của họ vào một người mà họ chưa bao giờ quen
biết như tôi.
Hiện nay khắp nơi nói
về thời đại của Kinh tế Trí thức mà ít ai lưu ý rằng trong thời đại ngày
nay Trí thức chẳng những thâm nhập và quyết định trực tiếp vào Kinh tế
mà đồng thời nó cũng thâm nhập và quyết định trực tiếp vào Chính trị,
Văn hóa, Xã hội. Tương ứng với nền Kinh tế Trí thức không thể là nền
Chính trị Mác Lê được, mà phải là một nền Chính trị Trí thức ! Nền Chính
trị Mác Lê mà chúng ta đã hiến định và pháp định nó, được thiết lập dựa
trên một hệ lý luận chỉ tương ứng với Kinh tế Công nghiệp giai đọan đầu,
hoàn toàn xa lạ với nền Kinh tế trí thức ngày nay. Tất cả những bài lý
luận của tôi chính là nhằm tiếp cận một cách cơ bản đến nền Chính trị
Trí thức đó, tiếp cận từ phía Triết học. Chính trị Mác Lê phải được thay
bằng một nền Chính trị Trí thức để đón nhận một nền Kinh tế Trí thức!
Trong những bài lý luận, tôi đã nhận ra chân lý rằng mâu thuẫn cơ bản và
trước tiên của mọi xã hội không phải là mâu thuẫn giai cấp đối kháng như
Mác nói, mà đó là mâu thuẫn biện chứng tương sinh tương khắc giữa hai
cực lãnh đạo và bị lãnh đạo (thống trị và bị trị ), quan hệ đó chính là
phạm trù DÂN CHỦ, và đó cũng là vấn đề xã hội trung tâm của sự Tiến hóa
nhân loại.Không giải quyết đúng đắn vấn đề này thì tiến bộ Kinh tế đến
một lúc sẽ dừng lại và rối loạn; Sự “đổi mới” này người Cộng sản hoàn
toàn có thể thực hiện thành công nếu đặt lợi ích nhân dân và đất nước
lên trên hết. Tôi không làm Chính trị, nhưng quan điểm Tiến hóa ấy của
tôi bắt nguồn vững chắc từ khoa học , nên nó sẽ chinh phục trí tuệ và
lương tâm mọi người. Đó là nguyên ủy của những “tội trạng” mà tôi bị áp
đặt, điều đó sáng rõ như ban ngày.
*
Trong khi những căn cứ
để kết tội tôi chẳng có gì là thuyết phục cả, thì sự trừng trị và trấn
áp của nhà nước đối với tôi lại đã quá nặng nề, dai dẳng. Hãy bỏ qua cái
án một năm tù giam. Suốt năm sáu năm nay, dù ở trong nhà tù hay ngoài
nhà tù tôi đều không có cuộc sống của một công dân tự do bình thường ,
lúc nào cũng bị bao vây, theo rõi đến từng bước đi, từng lời đàm thoại.
Và bây giờ đang cấm không được ra khỏi nhà ! Mới có 5 năm mà ập vào khám
nhà 3 lần, mang đi tất cả những gì là máu thịt của một người khoa học
cầm bút. Mang đi tất cả những bài viết của tôi đã công bố và chưa công
bố. Điều này vi phạm nhân quyền rành rành: Tác phẩm của tôi chẳng có bài
nào bị ra lệnh cấm, vậy sao lại được tịch thu? Một văn phẩm hay nhạc
phẩm chưa công bố của tôi mà bị thu đi, trong khi trong tay tôi lại
không có, giả sử có một người nào đó đem in và nhận là của họ thì tôi
lấy gì để bảo vệ bản quyền của mình? Thu đi những vật kỷ niệm cá nhân
như băng ghi lời kể chuyện thủ thỉ của bà mẹ đã khuất của gia đình tôi,
tập thơ của ông bác cách mạng lão thành của tôi, những sách vơ và thiệp
chúc của bạn bè tặng, sổ tay ghi nhũng điều lặt vặt hàng ngày..., nhũng
thứ riêng tư chẳng để lật đổ ai cả, như thế có vi phạm quyền con người
không? Về phương tiện làm việc , sau 3 lần khám nhà, đến nay nhà nước đã
mang đi của tôi : một máy đánh chữ, 3 máy vi tính cá nhân, 2 máy in
(printer), tổng số tiền lên tới vài chục triệu đồng. Nếu nói thu giữ để
phục vụ việc điều tra liên quan đến các văn bản thì tất cả thông tin chỉ
nằm trong đĩa cứng, đĩa mềm, sao lại thu đi chẳng những toàn bộ computer
mà cả máy in, bàn phím, con chuột, loa nghe nhạc..v...v...? Những việc
làm như vậy mang tính triệt hạ, và thất nhân tâm, cũng chẳng đúng về
tinh thần luật pháp.
*
Vì những lý do trên ,
tôi viết thư này yêu cầu các quý ông và các quý cơ quan như sau :
1/ Nếu Nhà nước có đủ tự
tin rằng tôi là người có tội phản quốc thì hãy xúc tiến ngay việc thiết
lập phiên tòa xét xử công khai (phải công khai vì việc của tôi không
liên quan đến bất cứ một bí mật quốc gia nào cả),tạo điều kiện đầy đủ
nhất để tôi thực hiện quyền mời luật sư và làm việc với luật sư. Và nếu
vấn đề được làm sáng tỏ trước mọi người rằng quả là tôi là kẻ phản quốc
thì tốt nhất là nên xử bắn, vì kẻ phản bội nhân dân và Tổ quốc mình, kẻ
đó không đáng sống.
2/ Nếu thấy không có căn
cứ để truy tố tôi thì phải trả lại ngay quyền tự do công dân đầy đủ cho
tôi, đình chỉ vụ án, chấm dứt việc cấm cố tại gia, nối lại điện thoại,
trả lại tất cả những tài sản đã thu giữ của tôi từ trước tới nay.
Trong mọi trường hợp,
tôi yêu cầu các cơ quan nhà nước chấm dứt ngay cách ứng xử mập mờ, nửa
luật pháp nửa không luật pháp như hiện nay.
Đà lạt ngày 26 / 10 /2000
Công dân: Tiến sĩ Nguyễn Xuân
Tụ
(tức Hà Sĩ
Phu)
4E Bùi thị Xuân,
Đà lạt
Ghi chú: * Tuyên ngôn Quốc
tế Nhân quyền và các Hiến chương triển khai tuyên ngôn này đã được Chính
phủ và Quốc hội Việt nam chuẩn y tôn trọng. Điều 19 của Tuyên ngôn này
như sau:
“ Mỗi người đều có quyền
tự do phát biểu ý kiến. Quyền này bao gồm quyền Tự do bảo vệ ý kiến mà
không bị cản trở, cũng như tự tìm kiếm, thu nhận và truyền đạt những tin
tức và ý tưởng bằng mọi phương tiện và qua mọi biên giới”. Việc làm của
tôi chỉ là thực hiện một phần rất nhỏ trong quyền tự do này.
LÝ LUẬN
VĂN HỌC
BÌNH LUẬN
PHỎNG VẤN
VỤ ÁN LIÊN QUAN
TIỂU SỬ |