NHỮNG VỤ ÁN
Thư gửi bạn đọc của HSP
HÀ SĨ
PHU Đà lạt ngày 13/2/2001
THƯ GỬI BẠN ĐỌC
Ngày mai tôi phải
“lên phường” để chính thức chịu cái”án” hành chính: quản chế 2 năm.
Tranh thủ dùng những phút “ tự do” lay lất cuối cùng, tôi xin gửi vắn
tắt đôi dòng đến quý vị , những người ít nhiều đã đọc tôi, khiến cho tôi
lúc nào cũng thấy mình mắc một món nợ với mọi người.
1/ Ngoài việc thực hiện
quyền tự do tư tưởng để viết ra tư tưởng của mình, tôi không làm gì khác
, không làm chính trị. Nhưng tư tưởng đương nhiên phải giao lưu (phi
giao lưu bất thành tư tưởng). Ở đâu đặt ra thật nhiều điều quy kết khắt
khe đối với sự giao lưu tư tưởng, thì thực chất nơi ấy cấm tự do tư
tưởng. Đó là thực chất tất cả những rắc rối đã và đang xảy ra với tôi.
Ngoài những suy nghĩ và ưu tư đã phơi bày trên những dòng viết tôi không
làm gì phụ lòng tin tưởng và yêu mến của người đọc.
2/ Ai cũng biết đã có
những cán bộ chính trị cao cấp của ta bị quy tội phản quốc với bản án
hẳn hoi, nhưng báo chí chỉ đưa tin qua loa hoặc không đưa tin. Còn tôi
chỉ là một người khoa học cầm bút, mà cuộc điều tra cũng đã có quyết
định chấm dứt rồi, thế mà báo chí phải mở ra một chiến dịch lên án chưa
từng có như thế, đủ biết người ta sợ trí tuệ, sợ chân lý hơn hẳn các nỗi
sợ khác.
3/ Cứ để cho những
người nói xấu và xuyên tạc nói một ngàn điều, một ngàn bài. Tôi không
cần nói một lời nào, vì chỉ cần đọc tất cả những bài viết của tôi một
lần, với một đầu óc trung tính và lành mạnh, thì một ngàn bài xuyên tạc
kia tức khắc xụp đổ, tôi tin như thế. Họ cứ nhắm mắt đăng toàn những bài
của họ, nhưng người làm khoa học nào cũng hiểu rằng một ngàn ý kiến một
chiều cũng chỉ có giá trị là một ý kiến. Chỉ những ý kiến khác hoặc ý
kiến đối lập mới có giá trị trong việc đặt lên bàn để dự vào cuộc sàng
lọc.Chỉ cần có tự do báo chí, xuất bản tư nhân, là lập tức chiến dịch
của những tờ báo quốc doanh kia sẽ thành bọt xà phòng thôi.
4/ Càng xuất hiện
nhiều bài báo như trên ANTG và CAND càng chứng minh những luận điểm của
HSP về dân trí về hiện tình đất nước là đúng. Hiện tượng xảy ra trên các
báo nói trên cho tôi sự yên tâm về những dự cảm mà mình đã viết ra.
5/. Tôi có tội hay
không, điều đó quyết định ở những chứng cứ. Không có chứng cứ nào chứng
minh rằng tôi có tội phản quốc là tôi không có tội. Một khi tôi không có
tội thì việc quản chế chỉ tự chứng tỏ tính chất vô lý của nó. Loạt bài
của báo ANTG hay CAND...cũng vậy, càng quy kết nhiều bao nhiêu chỉ càng
làm nặng thêm tội vu khống của họ bấy nhiêu. Nếu họ không xin lỗi, chúng
ta có thể kiện họ vì tội vu khống. Báo Pháp luật ngày 13/2/2001 có bài “Nói
bậy, phải ra tòa” kể một vụ án vu khống, bịa chuyện để xúc phạm danh
dự một phụ nữ, nhưng không nêu được chứng cứ xác đáng nên kẻ vu khống bị
tòa tuyên phạt 5 triệu đồng đền danh dự cho phụ nữ kia. Vu khống những
điều thuộc về “sinh hoạt” đã bị xử phạt như thế thì vu khống cho người
ta tội phản quốc (phản quốc có thể dẫn tới tử hình), lại vu khống bằng
một phương tiện truyền tin khắp nước, lại lợi dụng nghề nghiệp để thực
hiện vu khống thì tội vu khống ấy còn nặng biết bao nhiêu ?. Phê phán
người ta rất nhiều trên báo mà không đăng ý kiến phản bác của người ta
là phạm luật báo chí. Vì thế những người phát đơn kiện có thể là những
người đã bị báo ANTG vu khống, những độc giả của những người cầm bút bị
vu khống này, và tất cả những độc giả đã đọc những bài báo tuyên truyền
một chiều đó. Nếu việc phát đơn kiện này sẽ xảy ra mà tôi bị những quy
định quản chế cản trở, không có điều kiện liên lạc trao đổi với mọi
người thì xin mọi người coi bức thư này của tôi như một chữ ký của tôi
trong danh sách những người tham gia phát đơn kiện tác giả Nguyễn Như
Phong và báo ANTG.
Xin gửi lời chào tạm
biệt trân trọng và tin tưởng.
Kính
thư HSP
LÝ LUẬN
VĂN HỌC
BÌNH LUẬN
PHỎNG VẤN
VỤ ÁN LIÊN QUAN
TIỂU SỬ |