LÝ LUẬN     VĂN HỌC     BÌNH LUẬN     PHỎNG VẤN     VỤ ÁN LIÊN QUAN     TIỂU SỬ

"Sau mấy chục năm được nhà trường xã hội chủ nghĩa trau dồi bao nhiêu tri thức về khoa học tự nhiên, về triết học Mác-Lê, về chính trị ... thì bây giờ các chi bộ lại không còn coi chúng tôi là thành phần công nông gần đảng nữa mà chuyển thành tầng lớp trí thức tiểu tư sản bấp bênh ! Trở thành kỹ sư, tiến sĩ, giáo sư ... thì lại xa đảng hơn lúc chưa đi học !. Nghĩa là trên thực tế thì chất Đảng ngược chiều với chất trí thức ! Đó là điều nghịch lý".....Dắt Tay Nhau, Đi Dưới Tấm Biển Chỉ Đường của Trí Tuệ - Hà Sĩ Phu 1988

"Khẳng định vai trò quyết định của tự do và phát triển không có nghĩa là khi có hai điều kiện ấy thì tự khắc sẽ có Bình đẳng và Bác ái mà không cần đến hoạt động khuyến thiện và nỗ lực tranh đấu của con người. Không thể lấy khát vọng thay cho qui luật, nhưng khát vọng đúng sẽ xúc tiến nhanh qui luật...." Đôi Điều Suy Nghĩ của Một Công Dân - Hà Sĩ Phu 1993

"Mọi hoạt động Tranh đấu của con người từ cổ chí kim , không có gì ra ngoài ý nghĩa của chữ QUYỀN CON NGƯỜI. "Quyền Con người" ngày nay đã trở thành vấn đề toàn cầu không nước nào có thể lẩn tránh, điều ấy đánh dấu một bước trưởng thành khổng lồ của văn minh nhân loại. Ở đâu có áp bức bất công, ở đâu con người bị đối xử phi lý đều có thể tìm nơi "Quyền Con Người" một điểm tựa để tranh đấu, ít nhất cũng là điểm tựa tinh thần. Mặt khác. từ ánh sáng chung nhất về "Quyền Con Người", con người có thể nhìn lại những trào lưu Tranh đấu của mình một cách có cơ sở khách quan, khoa học và sáng suốt hơn..." Chia Tay Ý Thức Hệ - Hà Sĩ Phu 1995

NHỮNG VỤ ÁN

Thư ngỏ gửi Nguyễn Như Phong của HSP


HÀ SĨ PHU                 Đà lạt, đêm Giao thừa Tết Tân Tỵ  2001

  THƯ NGỎ

 GỬI NGUYỄN NHƯ PHONG VÀ CÔNG LUẬN

1/ Bài viết của Nguyễn Như Phong là một hành động vu khống đã bị thực tế pháp lý bác bỏ.

    Ngày 10/ 5/2000 tôi và ông Mai Thái Lĩnh bị cuốn vào một vụ án ngụy tạo có tên là “Vụ án phản bội Tổ quốc”. Vụ án cực kỳ phi lý này đã gây nên một làn sóng phản đối rộng rãi ở trong và ngoài nước. Tôi đã viết một ĐƠN KHIẾU NẠI (ngày 19/5/2000) và THƯ YÊU CẦU (ngày 30/10/2000) để nói rõ bản chất của vụ án và thái độ của tôi trước vụ án này.

   Sau 8 tháng điều tra, ngày 5/1/2001 Sở Công An Lâm đồng đã mời tôi lên, cho biết Vụ án đã kết thúc, và trao cho tôi Quyết định đình chỉ điều tra và hủy bỏ Lệnh cấm ra khỏi nơi cư trú. Như vậy là vụ án của chúng tôi đã xong. Rõ ràng là tôi vô tội.

   Nhưng cùng lúc với việc chấm dứt quy tội chúng tôivề mặt pháp lý thì tờ tuần báo An ninh Thế giới triển khai loạt bài quy kết chính trị chúng tôi với đề mục: MẶT THẬT CỦA MỘT VÀI NGƯỜI MƯỢN DANH “HIỀN SĨ” KHOÁC CHIÊU BÀI “DÂN CHỦ” của tác giả Nguyễn Như Phong(NNP), Phó Tổng biên tập của tờ báo này.

Người có suy nghĩ buộc phải đặt câu hỏi: Nếu đúng là có một vụ Phản bội Tổ quốc một cách có tổ chức nguy hiểm như bài báo đã đăng thì sao vụ án lại kết thúc mà không truy tố để xét xử?

-Có người đã đặt ra giả thiết:Hay là tờ ANTG không biết vụ án đã kết thúc không có xét xử? Giả thiết này có lý ở chỗ bài báo đăng ngày 4/1/2001, một ngày sau mới có Quyết định đình chỉ vụ án và đình chỉ điều tra. Riêng điều này đã có thể khởi tố NNP vì khi vụ án chưa kết thúc điều tra mà đã tiết lộ các tư liệu điều tra là phạm luật. Nhưng NNP là Phó biên tập một tờ báo của ngành Công an đã theo sát diễn biến của vụ án không thể không biết tình huống kết thúc vụ án. Biết vụ án đã kết thúc tức là biết sự Lên án về mặt Pháp lý không được thực hiện nữa mà lại mở ra một chiến dịch Lên án nặng nề bằng ngôn luận để tuyên truyền thì đó là sự tuyên truyền đi ngược với pháp luật! Xét xử không được thì dùng độc quyền báo chí để tuyên truyền bôi xấu.

-Lại có giả thiết : Hay là các bị can có tội Phản quốc thật nhưng đã thành khẩn khai báo đồng bọn, thành thật hối cải thành người lương thiện và hứa hợp tác với Công an truy tìm đồng bọn để đới tội lập công nên đã được miễn ra Tòa? Xin thưa: Tội Phản quốc chứ có phải tội thường đâu mà chỉ hứa mấy câu là tha luôn? Không thể nói Cơ quan điều tra thấy tôi có tội nhưng tha cho mà không truy tố vì Công an nào dám tự tha một tội Phản quốc nếu không có quyết định của Toà án Tối cao hoặc Chủ tịch nước? Vả lại thái độ của tôi trong lá THƯ YÊU CẦU (ngày 30/10 /2000) chính là thái độ không chấp nhận sự khoan hồng chứ đâu có xin khoan hồng? yêu cầu nhà nước xét xử công khai nếu nhà nước thấy tôi có tội chứ đâu có xin tha thứ trong thầm lặng? yêu cầu nếu có tội phản quốc thì phải xử bắn chứ đâu có yêu cầu giảm nhẹ hình phạt?

 

       Xin trích một đoạn trong THƯ YÊU CẦU nói trên:

   ... “  + Nếu Nhà nước có đủ tự tin rằng tôi là người có tội phản quốc thì hãy xúc tiến ngay việc thiết lập phiên Tòa xét xử công khai, tạo điều kiện đầy đủ nhất để tôi thực hiện quyền mời luật sư và làm việc với luật sư. Sau quá trình tranh luận công khai và dân chủ, nếu vấn đề được làm sáng tỏ trước  mọi người rằng tôi là kẻ phản quốc thì tôi sẵn sàng chịu hình phạt cao nhất là tử hình, vì kẻ phản quốc chống lại tự do và hạnh phúc của nhân dân mình,kẻ đó không đáng sống!

        + Nếu thấy không có căn cứ xác đáng để truy tố tôi thì phải trả lại ngay quyền tự do đầy đủ cho tôi, đình chỉ vụ án, chấm dứt việc cấm cố tại gia, chấm dứt canh gác và theo rõi, nối lại điện thoại, trả lại tất cả những tài sản đã thu giữ của tôi từ trước tới nay.”

 

Một thái độ như thế nếu chuốc thêm tội thì còn có nhẽ chứ nói tôi có tội mà lại được tha thì vô lý không ai tin được! (Đây là văn bản mà tôi công khai và chính thức gửi tới các cơ quan quyền lực cao nhất của Nhà nước, bất cứ văn bản nào có những lời xuyên tạc thái độ đó của tôi thì lời xuyên tạc đó đều vô giá trị).(Ngay trong Quyết định đình chỉ điều tra và trả tự do cho tôi cũng có mấy lời xuyên tạc thái độ của tôi, gán cho tôi cái ưu điểm hứa hợp tác với Công an nên được giảm nhẹ). Và khi tôi đã kiên quyết không chấp nhận mọi sự tha thứ và khoan hồng thì việc không truy tố tôi chỉ có một nghĩa là TÔI VÔ TỘI.

Sau 2 văn bản khiếu nại và yêu cầu của tôi và nhiều văn bản của những ngừoi bênh vực tôi gủi lên Quốc hội (và các cơ quan quyền lực cao nhất),vụ án của chúng tôi đã có quyết định đình chỉ. Điều này thật đáng mừng, đó là một thắng lợi của công lý, của luật pháp chân thực, của quyền lực nhân dân mà Quốc hội là đại diện, của sự nghiệp đổi mới dân chủ và phát triển trên đất nước ta.

Quyết định đình chỉ vụ án là sự phủ định đương nhiên đối với những lời cáo buộc trong loạt bài viết “Mặt thật...” của tác giả Nguyễn Như Phong trên báo ANTG. Quyết định đình chỉ điều tra đã hoàn toàn đủ để vô hiệu hóa bài của nhà báo NNP, đáng lẽ không cần trả lời gì thêm. Vả lại đọc kỹ bài báo người ta có thể cảm thấy NNP đã dùng nhiều thủ thuật viết lách, thái độ của NNP không hoàn toàn nhất quán, có thể gợi ra nhiều hàm ý khác nhau, cũng có chỗ còn biết nghĩ. Tôi đã toan không trả lời lại bài báo này. Song, trên bình diện bao quát nhất và dễ nhận thấy thì loạt bài viết này là rơi rớt của lối quy kết chính trị tùy tiện thiếu dân chu, thiếu trung thực, bất chấp nhân tâm, làm hại đến lòng tin của dân (mà trước hết là của giới trí thức và cầm bút) vào khả năng dân chủ hóa của đất nước, và vì thế , trên tinh thần đổi mới, loạt bài viết này cần phải được phân tích và phê phán, không thể khoan nhượng.

     2/  Mặt thật của ai?

Bài viết của NNP liên quan đến nhiều người, trong thư ngỏ này tôi chỉ đề cập đến những phần NNP viết về tôi.

Từ khi các bài lý luận của tôi được nhiều người quan tâm thì một số người đã tỏ ra lo ngại và tiến hành gièm pha. Họ bắt đầu vẽ “chân dung Hà Sĩ Phu”, khi thì như một ANH KHÙNG TỈNH LẺ, khi thì như một NGỌN CỜ PHẢN ĐỘNG NGUY HIỂM liên kết trong và ngoài nước.

Trong loạt bài “Mặt thật...” NNP đã vẽ tôi bằng cả hai bộ mặt ấy, song sự nhập nhằng ấy chính là thất bại cơ bản của NNP trong việc định vẽ cái mà NNP gọi là “Mặt thật” của tôi, vì một anh khùng tỉnh le không thể đồng thời là một ngọn cờ phản động nguy hiểm. Hai khuôn mặt gán cho HSP ấy đều từ ác ý mà tưởng tượng ra, lại trái ngược nhau nên bức vẽ chân dung độc ác mà NNP định vẽ đã không thành. Về những nét của một anh khùng tỉnh le (mê mê tỉnh tỉnh, chẳng hiểu biết gì lại háo danh, ngộ chữ, nói mà chẳng biết mình nói gì, giống như con muỗi, chỉ vo ve làm cho người khác khó ngủ,và nhiều chi tiết có tính cách gièm pha hoặc đâm bị thóc chọc bị gạo ...) tôi không cần bình luận, vì những người tìm đọc lý luận của tôi thừa sức để phân định thật giả không phụ thuộc vào sự định hướng của NNP.Nhưng những nét vẽ để tạo chân dung một ngọn cờ phản động nguy hiểm và bẩn thỉu, thì mang đầy tính vu cáo, miệt thị và quy kết chính trị nghiêm trọng ,nên tôi phải phơi bày nó ra, xem đó có phải  chân dung của tôi hay của ai. Những nét cơ bản của bức chân dung mà NNP gọi là Mặt thật của HSP là:

* Hoạt động một cách có tổ chức do người ngoài “chỉ đạo”,”giật giây”,”mưu đồ thành lập tổ chức”, “nhằm dựng lên cái tổ chức gọi là Tập hợp Dân chủ đa nguyên tại Việt nam”..

* Về mục tiêu chính trị thì “hung hăng nhất trong việc đòi xóa bỏ chế độ XHCN và sự lãnh đạo của ĐCSVN...”, ...”đòi đa nguyên đa Đảng và thực hiện dân chủ vô nguyên tắc” . Về hành động thì “vận động trao giải Nobel cho những người có thành tích chống Cộng”, “bị bắt quả tang trong lúc mang tài liệu mật của Chính phủ đi tán phát”...”lao theo con đường phản dân hại nước

* Về quan điểm Nhân dân thì “chửi đồng bào mình đến mức tệ hại” nhưng khi bị hỏi thì lại chống chế là “tự chỉ trích” ...

* Về nhân cách thì bẩn thỉu, đại để như “chỉ vì mình chứ chẳng có tổ quốc nào hết”, “chối bỏ những đứa con tinh thần (tức là các tác phẩm đã viết)” “lóa mắt trước bả hư danh” ,”số tiền mà các tổ chức phản động lưu vong thưởng cho HSP và mấy người khác nữa không nhiều,có khi chỉ là 100 USD” ...,và HSP muốn xin NNP chút vật kỷ niệm,xin được thì thích thú...v...v...

      Thật là một chân dung khủng khiếp quá nhỉ, cặn bã quá nhỉ, thưa nhà báo bồi bút Nguyễn Như Phong!

       Để gây ấn tượng cho người đọc tin vào cái chân dung khủng khiếp do mình vẽ ra NNP đã dùng những thủ đoạn gì? NNP đã:

+ Lắp ghép, xâu chuỗi những mảnh tư liệu để tạo ấn tượng giả cho người đọc.

+ Đẽo gọt, sửa chữa một số tiểu tiết để tạo ấn tượng xấu.

+ Bịa đặt dựng đứng một số sự việc và tình tiết để đạt được mục đích quy kết và nói xấu.

 

       Chỉ cần kể một vài ví dụ. NNP nói tôi và ông Lĩnh hoạt động một cách có tổ chức do người ngoài “chỉ đạo”,”giật giây”,”mưu đồ thành lập tổ chức”, “nhằm dựng lên cái tổ chức gọi là Tập hợp Dân chủ đa nguyên tại Việt nam”...Đầy những chữ “chết người” nhưng hãy hỏi NNP có căn cứ gì? Ông Nguyễn Gia Kiểng có viết thư cho HSP nói về tình hình của các tổ chức người Việt ở nước ngoài, trong đó nhấn mạnh về Tổ chức Tập hợp Dân chủ đa nguyên của nhóm Thông luận. Nhưng chẳng có mảy may dấu hiệu nào chứng tỏ ông Kiểng có ý định mời tôi vào tổ chức đó, càng không có dấu hiệu gì chứng tỏ tôi muốn gia nhập hay liên quan gì đến tổ chức này. Người ta nói về tổ chức của người ta thì cớ chi cột chặt tôi vào tổ chức đó? Theo lời NNP thì “Nguyễn Gia Kiểng nhắm dành cho Mai Thái Lĩnh cái chức Chủ tịch tập hợp dân chủ đa nguyên một khi tổ chức này thành lập tại Việt nam”, “còn Hà Sĩ Phu thì sử dụng như lính xung kích...”. Chẳng biết NNP lấy từ đâu ra những cái gọi là tư liệu này, điều này có thật hay không chẳng ai biết vì NNP không hề nêu được chứng cứ, và giả thử NNP hoặc cơ quan điều tra có những tư liệu đó trong tay thì đó là chuyện của ông Nguyễn Gia Kiểng chứ cả tôi và ông Lĩnh đều chưa bao giờ được nghe tới chuyện này. Vậy mà NNP cứ nói xưng xưng tỉnh bơ như một bằng chứng xác thực rằng chúng tôi có liên quan với nhau và với nước ngoài về tổ chức. Những cán bộ,trí thức và văn nghệ sĩ có tư tưởng dân chủ trong nước như Trần Độ, Hoàng Minh Chính, Nguyễn Thanh Giang, Phạm Quế Dương, Hoàng Tiến, Trần Dũng Tiến, Dương Thu Hương,Hà Sĩ Phu, Bùi Minh Quốc, Mai Thái Lĩnh, Bảo Cự, Lữ Phương ..v..v..nếu có gần gũi nhau cũng là do cùng chung tấm lòng và nhận thức đối với đất nước, chẳng có ai”chỉ đạo” ai cả, huống chi đối với những người Việt ngoài nước thì làm gì có sự “chỉ đạo” nhau được! Nếu nói chúng tôi viết lách theo sự “chỉ đạo” thì mười anh nhà báo Công an NNP cũng không chứng minh được, nhưng nếu nói NNP viết bài báo này theo sự “chỉ đạo” và có “tổ chức” thì điều đó dĩ nhiên đến mức chỉ người điên mới đòi phải chứng minh. Vậy những nét mặt thật mà NNP vẽ tôi xin trả lại cho NNP.

    Một trong những ngón để bôi nhọ những người dân chủ là bôi nhọ về tiền bạc, bất chấp thực tế. Trường hợp tôi, không một người nào quen biết vợ chồng tôi mà không thấy rõ vợ chồng tôi luôn sống trong cảnh thanh bần và hạnh phúc. Bạn bè quý mến tôi rất hay tặng tôi tiền tiêu vặt. Thậm chí có bác lão thành còn nói nủa khôi hài nửa thật: cả nước này mà không cưu mang được một “sỹ phu” à? Chỉ cần tôi ngồi nghỉ không viết lách gì cả thì tôi sẽ có đủ sự sung túc an nhàn ngay lập tức. Vậy mà tôi lại phải nhận làm thuê một việc nguy hiểm nhất trên đời là việc “phản quốc” chỉ để đổi lấy một trăm USD ư ? Đợt hỏi cung nào cũng hỏi về tiền mà chẳng lần nào tìm được tội lỗi nào về tiền bạc cả, vậy mà NNP cũng như nhiều người khác vẫn cứ lải nhải đem tiền ra bôi bẩn tôi! Còn đối với ông Lĩnh,  chẳng lẽ ông phải xông vào việc “nguy hiểm” để lấy 100 đôla là số tiền chưa bằng một phần mười doanh thu một ngày của hiệu sách Duy tân đắt khách của ông ư? Nếu chọn ra một nhóm 10 người dân chủ điển hình và một nhóm 10 người không dân chủ điển hình để khảo sát thu nhập và tội lỗi về tiền bạc thì tôi dám nói chắc như đanh đóng cột rằng tội lỗi vể tiền bạc quyết không thể nằm ở bên dân chủ được đâu thưa nhà báo Công an ạ. Vậy nét mặt thật này cũng xin trả lại cho NNP.

   Về quan điểm chính trị NNP gán cho tôi tội danh “ đòi xóa bỏ sự lãnh đạo của ĐCSVN” “thực hiện dân chủ vô nguyên tắc”...chứng tỏ NNP không đọc những bài lý luận cơ bản của tôi nên nói liều, trong các bài viết tôi đã có câu trả lời cho những quy kết của NNP.

       Khi nói về Dân trí NNP chụp cho tôi cái mũ “chửi đồng bào mình một cách tệ hại “, “nếu trích dẫn sợ bạn đọc cho rằng chỉ bẩn giấy” .Tôi đã lường trước sự quy kết này nên đã viết : “Nịnh nhân dân để sai khiến thì tha hồ chứ khảo sát điểm yếu của dân để đẩy dân lên thì sẽ bị quy là xúc phạm nhân dân đấy”  và “dân chỉ là sản phẩm bất khả kháng, quy tội cho dân là vô nghĩa”.

   Trong một buổi hỏi cung , một trung tá An ninh cũng nói: Chúng tôi mà cho dân biết quan điểm của anh thì nhân dân họ sẽ trị anh! Tôi đáp: Vâng, các anh cứ công bố bài viết lên báo Nhân dân để dân trị tội tôi luôn thể, có khi dân thấy được phê phán lại tỉnh ra cũng nên. Có điều là phải đăng toàn văn chứ đừng cắt xén! Người trung tá liền thay đổi ý kiến: Chúng tôi chẳng dại mà tuyên truyền không công cho anh! Nếu báo ANTG cũng phê phán tôi như người Trung tá kia thì tôi cũng đề nghị ANTG đăng toàn văn bài viết ấy để nhân dân trị tội tôi luôn thể. Nhân dân sẽ phán quyết ai đúng ai sai.

     Nói về vụ án của tôi năm 1995 mà viết” bị bắt quả tang trong lúc mang tài liệu mật của chính phủ đi tán phát” là viết láo anh Phong ạ. Chính những người thụ lý vụ án năm đó có nói sai cũng không dám nói sai như anh!

     NNP viết rằng tôi “chối bỏ những đứa con tinh thần của mình như  Chia tay Ý thức hệ,Dắt tay nhau đi dưới tấm biển chỉ đường của Trí tuệ” !  Sao NNP lại nói láo quá vậy. Tôi đã nhiều lần khẳng định trước các cán bộ điều tra: Nếu phải đổi cả cuộc sống để viết ra những bài lý luận ấy tôi cũng chấp nhận. Trong một bản tường trình tôi đã viết là tôi rất mừng và an tâm rằng thực tiễn ngày càng chứng minh những điều tôi đã viết ra. Trong nhiều bản tường trình tôi đã phân tích những điều mà tôi đã phát hiện trong các bài lý luận của tôi. Ngay trong đơn khiếu nại và thư yêu cầu của tôi về vụ án của mình tôi vẫn kiên quyết bảo vệ những luận điểm mà mình đã viết ra. Hôm nay trên báo chí công khai ĐCSVN lấy tiêu chí là một Đảng của TRÍ TUỆ, DÂN CHỦ, ĐOÀN KẾT..., tiêu chí ấy chính là những tiêu chí mà những bài viết của tôi từ 1988 đến nay kiên quyết hướng tới, điều ấy khiến tôi mừng làm sao và mong nó trở thành hiện thực. Không biết nghĩ thế nào mà NNP lại cho rằng tôi” chối bỏ” những “đứa con tinh thần” mà tôi đã tạo ra bằng cả cuộc đời của mình và khi thực tiễn xã hội đang dần khẳng định nó?

   Một tình tiết rất nhỏ ở cuối bài báo, NNP viết rằng trước lúc chia tay tôi”muốn xin” anh ta một cái gì đó làm kỷ niệm! Và được anh ta viết cho một đôi câu đối chữ nho thì tôi đọc đi đọc lại một cách “thích thú “  ! Này anh NNP,tôi xin anh bao giờ? Anh ra vẻ chữ nghĩa và chủ động “tặng “ tôi, vì lịch sự thì tôi cầm chứ chữ nghĩa của anh “bất thành tự” sao lại làm cho tôi “thích thú” được. Tôi biết thừa anh là nhà báo Công an, anh vào gặp tôi như một sự phối hợp trong việc điều tra hỏi cung. Bạn bè tôi đều biết tôi vốn có cái thói xấu làm nhiều người khó chịu là không thích chơi với Công an (tôi rất lấy làm tiếc là buộc phải nói điều này ra để anh hiểu). Anh có nghiệp vụ lắm, anh điểm xuyết một nét cuối cùng này để cố định chân dung tôi, nhưng chính ở điều bịa đặt rất nhỏ này mà chân dung và nhân cách của anh lại hiện ra rõ nhất. Nét chân dung thiếu nhân cách này cũng xin trả lại cho anh.

3/ KẾT LUẬN : Phải ra khỏi môi trường ngôn luận êm ả để viết một thư ngỏ đối đáp như thếnày là điều hoàn toàn ngược với phong cách của tôi . Nhưng điều này do bài báo của Nguyễn Như Phong trên báo ANTG gây ra, buộc tôi phải lên tiếng, chẳng phải vì riêng cá nhân tôi, mà để cho tất cả những anh bồi bút như NNP hãy biết suy nghĩ trước khi bán mình hoàn toàn để làm những điều thất đức đối với dân tộc trong công cuộc chuyển mình của dân tộc hiện nay.

     Dám lấy tư cách một công dân để tham luận về những vấn đề trọng đại của dân tộc là một hành động cao quý. Trong đó bàn về những vấn đề lý luận, có tính cách khoa học, căn nguyên, lại càng là việc cao quý và sang trọng hơn nữa. Chỉ bàn luận, trao đổi sao gọi là gây rối? Thế nhưng vì những cạnh tranh lợi quyền chính trị nhiều người đã có thái độ thù nghịch với việc làm cao quý và sang trọng đó, tìm mọi cách bôi bẩn , xuyên tạc , nhằm đẩy sự cao quý và sang trọng đó thành một thứ phản nghịch hạ đẳng, để xếp nó xuống dưới cùng của bậc thang giá trị, bậc thang nhân phẩm. Vì niềm kiêu hãnh làm người, vì niềm tự hào chân chính của dân tộc cho muôn đời sau, tôi thành thực mong thái độ thù nghịch vô luân này hãy chấm dứt, tất nhiên không chỉ chấm dứt đối với riêng tôi.

      Trong thư ngỏ này việc nêu một vài chi tiết trong bài báo chỉ để làm ví dụ. Sự trả lời tốt nhất cho NNP và báo ANTG chính là Quyết định đình chỉ vụ án và đình chỉ điều tra, cùng với Đơn khiếu nại ngày 19/5/2000 và Thư yêu cầu ngày 30/10/2000 của tôi .Vậy nếu báo ANTG không phải là một tờ báo sợ đối thoại thì hãy đăng những văn bản đó và thư ngỏ này của tôi để đối thoại công khai trước dư luận. Tôi coi bài viết của NNP là ý kiến riêng của NNP, chưa phải quan điểm của báo ANTG, càng chưa phải ý kiến chính thức của Nhà nước (điều này thì đã đương nhiên vì nếu Nhà nước cũng lên án tôi như NNP lên án thì sao vụ án có thể đình chỉ mà không xét xử?). Trong một Xã hội công dân thì việc tranh luận, điều qua tiếng lại là việc bình thường , tất nhiên, và cần thiết.

Nhưng sẽ là rất không bình thường , thậm chí là sự bóp chết Xã hội công dân nếu một tiếng nói thì được tạo điều kiện còn tiếng nói khác thì bị bóp nghẹt, không có chỗ để lên tiếng. Tôi mong báo ANTG biểu hiện được là một tờ báo biết tôn trọng luật báo chí, tôn trọng công lý, tôn trọng lời chúc đầu xuân của Chủ tịch nước,” không phân biệt chính kiến, dù còn khác nhau ở điểm này điểm khác , hãy cùng nhau hợp tác để kiến tạo tương lai”!                                                                                 

      Trân trọng cảm ơn những ai quan tâm đến cuộc tranh luận này.

 

                       Công dân: Ts. Nguyễn Xuân Tụ (tức Hà Sĩ Phu)


LÝ LUẬN    VĂN HỌC    BÌNH LUẬN    PHỎNG VẤN    VỤ ÁN LIÊN QUAN    TIỂU SỬ