LÝ LUẬN     VĂN HỌC     BÌNH LUẬN     PHỎNG VẤN     VỤ ÁN LIÊN QUAN     TIỂU SỬ

"Sau mấy chục năm được nhà trường xã hội chủ nghĩa trau dồi bao nhiêu tri thức về khoa học tự nhiên, về triết học Mác-Lê, về chính trị ... thì bây giờ các chi bộ lại không còn coi chúng tôi là thành phần công nông gần đảng nữa mà chuyển thành tầng lớp trí thức tiểu tư sản bấp bênh ! Trở thành kỹ sư, tiến sĩ, giáo sư ... thì lại xa đảng hơn lúc chưa đi học !. Nghĩa là trên thực tế thì chất Đảng ngược chiều với chất trí thức ! Đó là điều nghịch lý".....Dắt Tay Nhau, Đi Dưới Tấm Biển Chỉ Đường của Trí Tuệ - Hà Sĩ Phu 1988

"Khẳng định vai trò quyết định của tự do và phát triển không có nghĩa là khi có hai điều kiện ấy thì tự khắc sẽ có Bình đẳng và Bác ái mà không cần đến hoạt động khuyến thiện và nỗ lực tranh đấu của con người. Không thể lấy khát vọng thay cho qui luật, nhưng khát vọng đúng sẽ xúc tiến nhanh qui luật...." Đôi Điều Suy Nghĩ của Một Công Dân - Hà Sĩ Phu 1993

"Mọi hoạt động Tranh đấu của con người từ cổ chí kim , không có gì ra ngoài ý nghĩa của chữ QUYỀN CON NGƯỜI. "Quyền Con người" ngày nay đã trở thành vấn đề toàn cầu không nước nào có thể lẩn tránh, điều ấy đánh dấu một bước trưởng thành khổng lồ của văn minh nhân loại. Ở đâu có áp bức bất công, ở đâu con người bị đối xử phi lý đều có thể tìm nơi "Quyền Con Người" một điểm tựa để tranh đấu, ít nhất cũng là điểm tựa tinh thần. Mặt khác. từ ánh sáng chung nhất về "Quyền Con Người", con người có thể nhìn lại những trào lưu Tranh đấu của mình một cách có cơ sở khách quan, khoa học và sáng suốt hơn..." Chia Tay Ý Thức Hệ - Hà Sĩ Phu 1995

NHỮNG VỤ ÁN

Vài lời gửi Nguyễn Như Phong


 

Vũ Cao Quận

 

Ðã từ lâu ta không đọc báo An ninh thế giới (ANTG) nhưng những hôm gần đây bạn bè ta ở Hải Phòng có dư luận ồn ào và rất bực tức về mấy bài báo của anh. Thực lòng ta không muốn tranh luận với tờ báo của ngành "già đòn non nhẽ" này vì lẽ đúng, sai trước cái "dùi cui" đều trở thành vô nghĩa.

Sau khi đọc mấy kỳ báo có bài "Mặt thật của một vài người ..." của Nguyễn Như Phong, ta buồn quá và không hiểu vì lý do gì mà anh bẻ cong ngòi bút đến ghê gớm như vậy? Ðã thiếu kiến thức về trích dẫn Hiến pháp nước ngoài, điều này đã được ông Nam Sơn - cựu chiến binh có 50 tuổi Ðảng đã dạy cho anh một bài học "đã dốt thì đừng nói chữ" và còn chẳng có một chút hiểu biết về luật pháp tự cho mình cái quyền vu khống bừa bãi khi chưa có phán quyết của Toà án về tư cách của một công dân như: Thanh Giang, Tiêu Dao Bảo Cự ... cho nên ta cũng cẩn thận giới thiệu cụm từ "50 tuổi Ðảng" của ông Nam Sơn chẳng phải làm vẻ vang thêm cho ông mà chỉ để mọi người hiểu ông là người như thế nào kẻo anh lại túm ông vào danh sách "Những kẻ phản bội Tổ Quốc".

So với giọng "đểu cáng và bẩn thỉu" của Liên Hoàng hai năm trước đây cũng trên báo ANTG đem "cái dương vật của bố con ông Allan Jones" để bài bác tự do báo chí đã xúc phạm đến một con người mà ta kính trọng thì lần này gặp phải giọng điệu của Như Phong xảo quyệt đáng sợ, ngậm máu phun người còn ghê gớm cả Liên Hoàng, xúc phạm đến nhân cách, đến tri thức của những con người có tầm hiểu biết hơn anh mấy cái đầu.

Với luận điệu Như Phong, ta hình dung ra cảnh: Như Phong như một thằng bé con nhà nòi, trợn mắt chửi bới một chú bé dũng cảm, tự tin thân cô, thế cô chỉ có chiếc quần đùi che thân với tấm thân "trần trụi giữa bày sói", nói như trong Vua Lia của đại văn hào Sếch-pia: Kẻ quyền uy áo giáp sắt đầy người giáo đâm, gươm chém cũng không động tới một cái lông tơ. Còn người nghèo hèn với tấm thân trần trụi một cộng cỏ đâm cũng xuyên da, thủng thịt. Hậu thuẫn phía sau là ông bố bệ vệ cầm ba toong cùng một đám gia nô hung hãn thì Như Phong tha hồ múa mép, khua môi thoá mạ người vô tội. Với cái "dũng khí có thừa" của anh, ta và mọi người muốn được nghe một câu từ miệng anh để tỏ ra là người quân tử: "Này Hà Sĩ Phu có dám đấu "tay bo" với tớ không cho đúng luật, cho công bằng". Tất nhiên "tay bo" không phải như cách hiểu đánh nhau kiểu học trò tiểu học hoặc đâm chém như bọn lục lâm thảo khấu, mà là tranh luận công khai trên báo chí hoặc trên truyền thanh, truyền hình càng hay. Với "chính nghĩa quốc gia" sáng loáng thì ta chắc Hà Sĩ Phu bị "nốc ao" là cái chắc. Vậy Như Phong hãy quay lại xin phép ông bố đi để được sự đồng ý rồi bước ra sới đấu cho thiên hạ coi chơi, chứ đánh nhau một phía, trói tay đối thủ lại mà đánh thì bọn giang hồ mạt hạng cũng không thèm chơi trò này. Ta nói như vậy thôi, chứ ông bố thừa biết để thằng con ngu xuẩn này bước vào chiến trận thì Hà Sĩ Phu nó vặt cho không còn một sợi lông và chỉ tổ làm trò cười cho cánh cầm bút. Chỉ có những người nào được đọc những điều Hà Sĩ Phu viết và những nỗi lo lắng cho đất nước, cho dân tộc với thân phận một trí thức mong manh thì mới thấy đất nước này, dân tộc này rất cần những người như ông và rất nhiều nhiều người như ông.

Này Như Phong! Nói những gì ngày hôm nay thì sẽ còn chịu trách nhiệm với những ngày mai đó nhé! Ta chắc anh cũng có còn một người vợ hiền thảo, nhân hậu cũng như người con thông minh, tấm lòng trong sáng trẻ thơ sẽ nghĩ gì về những bài viết của chồng mình, của bố mình. Một lời nói, một đọi máu, thời đại bây giờ không cần phải ba trăm năm mới hiểu Tố Như đâu. Cứ nhìn sang đất thánh của CNCS là Liên Xô, là niềm tin tưởng chừng như bao giờ mặt trời mọc đằng Tây ... Thế mà có 70 năm, một thời khắc ngắn ngủi so với lịch sử tiến hoá của loài người đã sụp đổ mà ngay kẻ thù cũng không lường trước được. Trên đời này ai là người nắm chặt tay được từ sáng đến tối bao giờ ?

Nhân đây nhắc lại truyện của quá khứ chưa xa: Vụ H. 122 (Hát xăng vanh đơ) rồi CCRD, lịch sử cứ lặp đi lặp lại chết người cứ làm sai lại xin lỗi, giải oan với vài lới nói xuông, đền bù chút ít vật chất dễ gì chuộc được tội với bao con người bị bắt bớ, giam cầm, tra tấn, bắn giết, nếu may mắn còn sống sót thì cũng thân bại, danh liệt. Rồi lại tiếp tục lăn theo vết xe đổ, lại chống Nhân văn giai phẩm, lại dựng lên nhóm chống Ðảng "Vô hình" đã làm một thế hệ lão thành cách mạng công lao hãn mã bao văn nghệ sĩ, trí thức lại ngậm ngùi trong oan khuất, chôn vùi bao tài năng, bao trí tuệ ưu việt của đất nước.

" Tiền sư chi sự hậu sự chi sư" rút kinh nghiệm việc làm trước dè chừng việc làm sau, tưởng lời người xưa cũng gợi cho Như Phong thức tỉnh một điều gì chứ !. Khoảng mười năm lại đây các "Hồi ký trong tù" Như : Người tù xử lý nội bộ của Trần Như, Ðêm giữa ban ngày của Vũ Thư Hiên, Một góc thiên đường của Phùng Văn Mỹ và gần đây nhất là Chuyện kể năm 2000 của Bùi Ngọc Tấn ... và chắc sẽ còn thêm nữa. Có một điều rất lạ mà không lạ, những người tù cộng sản trước kia trong nhà tù của bọn thực dân Pháp, sau này là nhà tù Mỹ-Nguỵ tự hào viết "Hồi ký trong tù" thì đã đành, viết về lòng trung kiên của mình, của đồng chí mình và tố cáo sự tàn bạo của kẻ thù. Ðó là những con người của: Bi tráng và oan liệt để trong lòng dân tộc lòng kính trọng và lòng biết ơn.

Trong một hoàn cảnh hoàn toàn ngược lại tưởng chừng như vô lý đến không tưởng tượng nổi là những người bị tù trong chính nhà tù của Nhà nước XHCN do mình góp phần xây dựng nên nó. Bị tù trong nhà tù XHCN là đồng nghĩa với xấu xa, với tội lỗi không giết người thì cũng cướp của, buôn ma tuý... còn vẻ vang cái nỗi gì mà viết "Hồi ký trong tù". Thế mà họ cứ "Tự hào" kể về "tội lỗi" họ đã phạm phải và bị bắt vào tù với lý do chỉ có "trời biết" cùng bao nỗi khổ đau đầy đoạ... cũng rất bi tráng và oanh liệt không kém những đồng chí của mình bị tù trong nhà tù thực dân và Mỹ-Nguỵ. Và còn biết bao nhiêu trí thức, văn nghệ sĩ hoặc bị quản thúc hoặc bị thải hồi vẫn hiên ngang ngẩng cao đầu trong niềm thương cảm và kính phục của bạn bè và nhân dân.

Ta hỏi lan man về điều nghịch lý trên chính là để đặt câu hỏi với anh: Vì sao mà lớp đàn anh "Bồi bút" trước kia trong thập kỷ 60 "Ðánh hội đồng" Nhóm NVGP và Nhóm "Chống Ðảng" trên mặt trận văn đàn oai phong hùng hồn là thế mà giờ đây cấm thấy vị nào viết hồi ký kể lại thành tích "Ju-đa" của mình lập thành tích với Ðảng để đưa bạn bè từng làm đồng chí với mình vào tù để cho lớp hậu sinh học tập và noi gương. Cho nên loại người như anh, như Liên Hoàn thì đạo trời cũng có Nhân, có Quả mà đạo Mác cũng có Nhân, có Quả kẻ gieo gío ắt sẽ có ngày gặp bão chỉ có điều sớm hay muộn mà thôi. Ðời cha chưa trả được nợ đời thì đời con cháu sẽ phải trả.

Này Như Phong! Anh vu cho Hà Sĩ Phu và Mai Thái Lĩnh cùng một số người mượn danh "Dân chủ" (Tuy không được hân hạnh anh nêu tên nhưng cũng có ta nữa đấy!) vậy ta cũng có vài lời để phân rõ trắng đen:

Có thế nói không ai tin tưởng Ðảng này "tuyệt đối" như nông dân. Họ cần cù lao động, yên phận làm ăn, hiền lành nhẫn nhục, nhường nhịn ôn hoà mà cũng phải nổi giận không chịu nổi sự áp bức, tiếm quyền của bọn cường hào ác bá có chức, có quyền luôn luôn nhân danh Ðảng. Chắc anh chưa quên cách đây ít năm, nông dân ở một làng nhỏ bé mãi tận Thọ Xuân, Thanh Hoá với lực lượng mỏng manh dám nổi dậy rào làng chống lại bọn cường hào địa phương cũng chỉ là đòi cái quyền "Dân chủ" hoang sợ nơi thôn dã. Rồi như một đốm lửa nhỏ đã lan rộng từ một xã lẻ loi đến hàng trăm xã với hàng chục vạn lượt người khắp từ Bắc tới Nam: Ðồng Nai, Uy Nỗ Ðông Anh của Hà Nội, Quỳnh Phụ của Thái Bình ...Và gần đây nhất, hàng ngàn nông dân Cà Mau nổi dậy chưa đầy 10 ngày phá tan 11 cái đập ngăn nước mặn: Trưởng Ðạo, Ðường Ðạo, Kinh mới, Thanh Tùng, Ba ngựa, Cù lao, Ông Ðơn, Ông Sừng, Ông Bụ... Huyện đưa lực lượng về đắp lại, dân lại phá. Ðưa loa về kêu gọi dân, dân đưa loa công suất lớn hơn chống trả quyết liệt. Thiệt hại tốn kém trên 230 triệu đồng và cuối cùng chính quyền chấp nhận ý nguyện của dân. Qua sự việc này người dân rút ra một kết luận: "Với bộ máy công quyền quan liêu và xa rời lợi ích của dân thì " Dân chủ" không từ trên trời rơi xuống... và đã làm theo đúng lời Marx dậy: đấu tranh và đấu tranh !

Vậy ta hỏi anh: Vài người mượn danh "Dân chủ" hay cả nước đang sục sôi đòi quyền "Dân chủ"? ...

Này Như Phong! Có một câu trong bài báo của anh na ná như cái câu từ hồi mồ ma Ngô Ðình Diệm: Ăn cơm quốc gia, thờ ma cộng sản ! Tưởng như đã cũ dích và ngớ ngẩn, nay lại là : Ăn cơm cộng sản lại quay chống cộng sản !... Nhân đây ta cũng cần làm cho rõ nghĩa cái suy nghĩ ngu dại không phải của riêng anh, mà còn là suy nghĩ của bộ máy tuyên huấn, tuyên truyền: Ăn cơm của Ðảng, mặc áo của Ðảng, ở nhà của Ðảng ... nghe giống như bọn chúa đất ngày xưa ngạo nghễ nói: con chim bay trên trời, con nai chạy trong rừng, con cá bơi dưới nước ... Tất cả là của Ta?... Cứ suy nghĩ theo lô-gíc trên thì: Nguyễn Tất Thành, Phạm Văn Ðồng, Võ Nguyên Giáp ... cũng từng ăn cơm, mặc áo của "mẫu quốc" Pháp sao lại chống thực dân Pháp ?... Cũng cần nhắc một điều rất sơ đẳng để anh biết là miếng cơm, manh áo của mỗi công dân đều thấm đẫm mồ hôi, nước mắt và bao nỗi nhọc nhằn, cực khổ mà có. Trời còn không dám nhận ban cho thì kẻ nào dám tự nhận mình là ban cơm, áo cho toàn thiên hạ !... Phải nói ngược lại là Ðảng này từ khi còn là giọt máu đỏ hỏn, lớn lên được là nhờ công nuôi dưỡng của nhân dân. Lời đồng chí Tổng bí thư từng nói:"Nhân Dân đã nuôi nấng và bảo vệ Ðảng trong những hoàn cảnh hiểm nghèo. Bao nhiêu lời nói biết ơn đối với công sinh thành ấy cũng không đủ...". Vậy Như Phong hãy gào to lên cho thiên hạ biết: Ai ăn cơm của ai?...

"Phần III-Con đường của những kẻ phản bội Tổ Quốc !.." dù phải lịch sự trên mặt giấy thì ta cũng phải nghiêm khắc mà nói "đây là cái lếu láo hỗn xược nhất của Như Phong !

Một người chỉ bị thật sự coi là có tội khi phán quyết của toà án đã được xác định. Vậy ta hỏi Như Phong: Ai tuyên án mà anh dám gán tội phản bội Tổ Quốc cho những con người đáng kính trọng như vậy ? Viện sĩ tiến sĩ Thanh Giang(Viên sĩ Tiến sĩ thứ thiệt chứ không phải loại "dởm" như vô số các vị chức sắc của nhà nước đâu nhé!) từng được nhiều người quý mến, kính trọng và đồng quan điểm như: Hoàng Hữu Nhân, Trần Ðộ, Phạm Quế Dương, Hoàng Tiến, Trần Dũng Tiến... mà trong số những người này, có người vừa mới mất đã được Nhà nước trân trọng đón rước vào an nghỉ ở nghĩa trang Mai Dịch. Thế là anh đã bắn súng lục vào quá khứ rồi đấy! Chả có bom đạn nào chờ anh ở tương lai đâu, bom đạn đâu phải cái đáng sợ nhất. Mà sợ nhất là bia miệng, là lòng người trong đó có cả con anh rồi cháu anh sẽ gánh tội vu khống bỉ ổi này!

Ðã gọi là người có học, lại là một nhà báo hẳn phải biết câu: "Nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy", con vật khi nằm còn biết khoanh ba vòng mà con người lại không biết uốn lưỡi 7 vòng rồi mới nói hay sao?...

Này những cụm từ: phản động, chống Ðảng, diễn biến hoà bình... đã cũ quá rồi, còn chuyện vu cầm đô-la của nước ngoài thì ta lưu ý Như Phong có người thuộc loại "VIP" cầm hàng triệu đô-la của bọn tư bản cá mập nước ngoài sao anh không thử hỏi coi trong sự o ép của cái liên doanh ngoại quốc "diệt" quốc doanh, tư doanh nội địa, hàng lậu tràn lan giết chết nền sản xuất trong nước có nằm trong hàng triệu đô-la "biếu" đó không ?... Và anh cũng nhớ các "VIP" của ta cũng thường dạy chúng ta: "Bọn tư bản đế quốc chẳng cho không ai bao giờ. Nếu nó cho một thì nó phải thu lại hàng nghìn lần". Vậy Như Phong có gan thử hỏi ông ấy xem!

Còn lấp sau cái dùi cui để chửi bới chả phải là kẻ anh hùng, nếu không phải là cú, vọ thì sợ gì ánh sáng.

Trong xã hội còn kẻ thống trị thì tất yếu còn người bị trị. Người bị trị chính là Nhân Dân nên vấn đề đòi quyền "dân chủ" là chuyện của muôn đời, kẻ nào khoác chiêu bài "dân chủ" thì cứ đi thử hỏi từng người dân Việt Nam thì sẽ rõ. Ngày hôm nay chưa được trả lời thì ngày mai sẽ được lịch sử trả lời. Lịch sử chưa trả lời sai bao giờ nhưng tiếc thay tại sao cứ để hàng chục hoặc hàng trăm năm sau lịch sử mới trả lời. Chỉ có "dân chủ thực sự" thì mọi câu hỏi được trả lời ngay lập tức, trả lời giữa thanh thiên bạch nhật, chỉ đúng mặt kẻ mang danh "dân chủ giả hiệu".

Nào Như Phong! Còn đợi gì nữa khi còn đang cầm cái gậy trong tay, hãy bước ra sới đấu đi ...

Hải Phòng ngày 28 tháng 1 năm 2001

Người lính già Vũ Cao Quận
Số 1C ngõ 246B Ðà Nẵng Phường Cầu Tre Hải Phòng
Tel: 031-564064.


LÝ LUẬN    VĂN HỌC    BÌNH LUẬN    PHỎNG VẤN    VỤ ÁN LIÊN QUAN    TIỂU SỬ